Hạ Nhạc Nghi không biết là giữa bọn họ nhanh như vậy mà đã xảy ra vấn đề gì, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy sau khi Mạc Hàn Lâm đi thì tâm trạng của Mạc Phu Nhân của chúng ta lại trở lại như bình thường, giống như kiểu Mạc Phu Nhân là ngứa mắt không muốn nhìn thấy Mạc Hàn Lâm vậy.
Người ngoài không hiểu chuyện lại còn nghĩ là Mạc Phu Nhân không ưa thích gì anh nữa ấy chứ. Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy tình cảnh này cũng không nhịn được liền đi xuống phòng khách, cô ngồi cạnh Mạc Phu Nhân hỏi bà.
"Mẹ...người lại giận anh ấy rồi ?" Hạ Nhạc Nghi cầm lấy tay của Mạc Phu Nhân đặt vào lòng bàn tay của mình.
"Không phải là mẹ giận nó, mà là nó giận mẹ." Mạc Phu Nhân cũng đã không còn tức giận nữa chỉ cười cười nói với Hạ Nhạc Nghi.
"..." Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang suy nghĩ, vậy là do cô nhìn nhầm hay là có vấn đề gì mà cô đang mù mờ còn chưa hiểu rõ vậy.
"Thằng nhải đó là vì con mà giận mẹ." Mạc Phu Nhân suy nghĩ một lúc nhớ lại câu chuyện của bà nói chuyện với Mạc Hàn Lâm, rồi nói với Hạ nhạc Nghi một câu.
"Vì con...?" Hạ Nhạc Nghi bất ngờ bị lôi vào câu chuyện, liền khó hiểu hỏi lại.
"Haiz con cũng nhìn thấy rồi, cả một căn nhà lớn thế này, mà đến một bóng dáng người đi tới đi lui vui cười với bà già này cũng không có." Mạc Phu Nhân nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Nhạc Nghi thì được nước lấn tới, liền quay lại hát lại bài hát lúc nãy mà bà đã nói với Mạc Hàn lâm cho Hạ Nhạc Nghi nghe.
"..." Hạ Nhạc Nghi lúc này chỉ nghĩ qua, nếu cô chỉ cần ước tính sơ qua người làm trong căn nhà này thì cũng lên đến mấy chục người, cô có nghe nhầm không vậy, vậy mà Mạc Phu Nhân của chúng ta lại bảo là một người cũng không có.
"Con nghĩ xem, vậy mà mẹ chỉ muốn nó với con sinh cho mẹ một đứa cháu...vậy mà nó lại giận mẹ đùng đùng như vậy." Mạc Phu Nhân lại bắt đầu than thở với Hạ nhạc Nghi.
"..." Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang muốn nói với bà, Hạ Nhạc Nghi cô cũng muốn đi, có thể nào xem như nãy giờ cô một câu cũng chưa từng hỏi qua có được hay không.
"Đứa con bất hiếu đó nó nói cái gì mà, con còn nhỏ, cái gì cũng còn chưa hiểu chuyện, đám cưới đàng hoàng cũng chưa có..."
"Lúc đầu cái người không muốn làm đám cưới là nó với ba nó đây chứ, bây giờ lại quay lại trách bà già này."
"Mẹ...người đừng tức giận...thật ra con dạo gần đây việc học cũng không được tốt cho lắm...việc nhà...nói đúng là đợi mọi thứ dần dần ổn định nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng, có được không?"
Hạ Nhạc Nghi nghe đến mẫu chuyện này cô tâm tình lại thêm phần khó xử. Hạ Nhạc Nghi cô là đang cảm thấy có lỗi với Mạc Hàn Lâm.
Anh ta vì cô mà suy nghĩ nhiều đến như vậy, còn Hạ Nhạc Nghi cô thì sao, cô thì đến cả một thân phận cũng là thân phận giả mạo.
Cô hiện tại là đang sợ hãi nếu Mạc Hàn Lâm vô tình biết được, có phải là anh sẽ rất hối hận vì đã lo nghĩ giúp cô không.
Hạ Nhạc Nghi cô cũng chẳng còn cách nào để có thể an ủi lại Mạc Phu Nhân chỉ còn cách hứa trước kéo dài thời gian, biết đâu được, một ngày nào đó Hạ Nhạc Nhu quay lại thì nói không chừng với danh phận kia, với nhan sắc trời cho hiếm thấy đó của Hạ Nhạc Nhu thì bọn họ nói không chừng sẽ nhanh thôi làm vừa lòng Mạc Phu Nhân.
"Tất nhiên là được, có câu nói này của con thì mẹ yên tâm rồi." Mạc Phu Nhân nghe được câu nói này của Hạ Nhạc Nghi thì bà liền vui mừng không thôi.
Hạ Nhạc Nghi quay lại phòng ngủ sau khi nói chuyện xong với Mạc Phu Nhân. Cô vừa bước lên phòng chưa lâu, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang vang lên âm ỉ đến chói tai ở trên chiếc bàn đầu giường.
Hạ Nhạc Nghi tâm tình bất ổn vì mấy câu nói trước đó của Mạc Phu Nhân mà làm cho cô suy nghĩ không ít, hiện tại thì cô lại còn có tiếng chuông điện thoại kia làm cho tâm trạng của cô trước đó đã không mấy tốt, hiện tại lại còn khó chịu hơn.
Hạ Nhạc Nghi bước tới chiếc bàn đầu giường ngủ, cô bật điện thoại lên, lúc này đập vào mắt của Hạ Nhạc Nghi không còn là cuộc gọi đến nữa mà là một tin nhắn từ người lạ trong họp thư đến.
Hạ Nhạc Nghi lười biếng nằm dài xuống giường, cô bật tin nhắn lên xem, trong tin nhắn người này không xưng hô, không không hình ảnh đại diện, chỉ ghi một dòng tin.
Hạ Nhạc Nghi sau khi đọc dòng tin kia liền ngồi bật dậy, cô lo sợ muốn chạy ngay ra khỏi phòng, nhưng chợt nhớ ra bản thân còn đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà, liền nhanh chóng lựa một bộ đồ trong đóng quần áo kia của Hạ Nhạc Nhu, cũng đã rất lâu cô mới chọn nổi cho bản thân một bộ không quá lòe loẹt, hay nổi bật, vào vệ sinh nhanh chóng thay ra.
Đến khi ra khỏi phòng vệ sinh, thì tin nhắn của người kia lại nhắn thêm một tin, Hạ Nhạc Nghi mở lên xem, đó là địa chỉ, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại vào túi xách ra khỏi phòng.
Dưới nhà lúc này rất may là Mạc Phu Nhân đã đi nghỉ ngơi, buổi tối muộn thế này Hạ Nhạc Nghi cô còn đi ra ngoài cô không biết nếu bị Mạc Phu Nhân bắt gặp thì bản thân cô sẽ phải giải thích như thế nào, cô cũng không muốn bà phải lo lắng.
Tin Nhắn: [Mạc Hàn Lâm đang gặp chuyện! ]
Tin Nhắn: [Địa chỉ Bar Trình Hưởng *******]
Hạ Nhạc Nghi bước ra khỏi cửa nhà lúc này liền có một chiếc taxi đang đợi sẳn ở bên ngoài. Hạ Nhạc Nghi liền không lo lắng hay nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức không cần hỏi qua tài xế liền leo lên chiếc taxi kia.
Hạ Nhạc Nghi ngồi trong taxi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này cảnh vật xung quanh cô hiện tại chỉ đơn độc một màu đen tối, ánh đèn của xe hơi rọi vào từng ngóc ngách của con đường lúc này.
Hạ Nhạc Nghi càng nhìn thế này cô càng cảm thấy khó chịu. Cô lo lắng cho anh, không biết anh ở nơi đó đã như thế nào rồi. Hạ Nhạc Nghi lúc này đã đi qua không biết bao nhiêu là con đường lớn nhỏ của trung tâm thành phố Thanh Long.
Thành phố Thanh Long lúc này phồn hoa, so với tưởng tượng trước đó của Hạ Nhạc Nghi cô thì còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Cô chưa từng bước ra khỏi nhà vào ban đêm, lại còn là buổi khuya khi hầu hết mọi người đều đang ngủ say thế này.
Nơi đây ban ngày Hạ Nhạc Nghi cô chỉ có thể nghĩ ra được là thành phố này vốn đông đúc mà thôi, nhưng lúc này cô mới nhận ra được, thành phố này vốn dĩ buổi đêm thì lại phồn hoa, đèn đường được mở hết tất thảy mọi nơi trên con đường này.
Những tòa nhà chọc trời lúc này đã không còn lộng lẫy như lúc sáng nữa, thay vào đó là những quán rượu, quán Bar.
Cô không thể phủ nhận nổi, những bản hiệu treo lấp lánh, bắt mắt ở nơi này đúng là đến cả người như Hạ Nhạc Nghi cô cũng bị thu hút bởi nó.
Chiếc taxi dừng lại ở một nơi sang trọng, Hạ Nhạc Nghi nhìn ra được đây là quán Bar vì phía trên tấm bản hiểu được treo cao ở trên kia đã được ông chủ của nơi này đề tên rất lớn và rõ ràng nơi này là [BAR TRÌNH HƯỞNG ].
Hạ nhạc Nghi có chút e dè sợ sệt khi bước xuống từ chiếc taxi. Cô nhìn thấy mấy người áo đen đứng ở cửa rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi cũng vẫn là không thể nhớ nổi là cô đã gặp được bọn họ ở nơi nào.
Hạ Nhạc Nghi nín thở cố gắng không nhìn vào ánh mắt kia của mấy người áo đen đang đứng trước cửa, nhưng không ngoài dự đoán của Hạ Nhạc Nghi, đúng là bọn họ không dễ dàng để cho Hạ Nhạc Nghi đi qua.
"Cô gái này, không được vào!"
"Sao lại vậy, tôi..."
"Trang phục!"
Hạ Nhạc Nghi lúc này trên người đúng là chỉ đang mặc một bộ áo và váy đều rất kín đáo, chiếc váy chỉ dài đến qua đùi, sau đó chiếc áo sơ mi màu trắng, cả một trang phục chẳng có chỗ nào nói lên việc Hạ Nhạc Nghi là đang muốn đi đến Quán Bar này cả, mà nói đúng hơn là nhìn cô hiện tại chẳng khác gì học sinh mặc đồng phục đi nhầm chỗ dành cho người lớn.
"Vị đại ca này, tôi là đến tìm Mạc Hàn Lâm, có chút chuyện, anh có thể nào…"
"Vị tiểu thư này, người hằng ngay đến đây nói tìm anh Hàn còn nhiều hơn cô hằng ngày ăn cơm đó, lại còn muốn lừa tôi."
"Tôi không phải..."
Ở bên trong có một người áo đen khác, đang đi ra, Hạ Nhạc Nghi nhớ ra, đây là người đi cùng Mạc Hàn Lâm đến căn xưởng kia.
"Đợi một chút...cô là…" Tên áo đen dừng lại ở cửa ra vào hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Hạ..." Hạ Nhạc Nghi đang muốn nói tên của bản thân thì hắn ta lại lên tiếng.
"À Hạ Tiểu Thư, mời vào, anh Hàn Ngồi ở phòng vip tầng một."
"Được cảm ơn!"
"Người này mà cũng dám chặn, đợi anh Hàn biết được thì mày chết chắc!"
"Anh! em..."
Hạ Nhạc Nghi đi vào trong, trước mắt cô lúc này là dòng người đông đúc đi đi lại lại, nhìn một lúc làm cho cô chóng hết cả mặt lại còn đau đầu.
Hạ Nhạc Nghi sau đó khó khăn lắm mới tìm ra được căn phòng vip mà tên áo đen nói đến.
Đây cũng không quá khó tìm, nơi này rất nhiều phòng, nhưng chỉ có một phòng ghi được dòng chữ Vip to lớn thu hút sự chú ý của cô.
Hạ Nhạc Nghi nuốt nước bọt mở cửa đi vào trong, cô vẫn còn nhớ đến cảnh tượng Mạc Hàn Lâm máu chảy ướt cả áo trước kia, nên vẫn còn đang hoảng sợ.
Nhưng sau khi cô đẩy cửa bước vào, khung cảnh nơi này lại làm cho cô liền muốn bước ra.
Nhưng không may, cô bị Lưu Bách bắt gặp rồi, anh ta giống như là đoán trước được là cô sẽ đến đây vậy, lại còn giơ tay chào hỏi.
"Hạ Nhạc Nhu đến rồi sao?" Lưu Bách nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đến thật liền nhìn về phía của tên phiên đang ôm một lần mấy cô gái kia mà cười cười.
"Tôi..." Trước mắt Hạ Nhạc Nghi lúc này không hề giống như những gì cô đã tưởng tượng qua, nơi này hoàn không giống như nơi để dành cho việc chữa trị, Lưu Bách lúc này cũng không giống bác sĩ nữa, nói đúng hơn thì là Lưu Bách là đang lừa Hạ Nhạc Nghi cô.
Từ một chỗ trong vách ngăn kia, Mạc Hàn Lâm không biết từ đầu xuất hiện, nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đang đứng ở cửa ra vào đã được đóng lại mà anh không khỏi bất ngờ.
"Là ai gọi cô ấy đến đây?" Mạc Hàn Lâm nhìn Lưu Bách cùng thằng Phiên đang cười nói ở đằng kia.
"Là tôi...hây da là do thua cá độ với bọn nó, cậu đừng tức giận." Câu nói của Mạc Hàn Lâm liền làm cho không khí của nơi ăn chơi này bỗng chốc im lặng, mấy cô gái kia cũng thôi không nhìn đến Hạ Nhạc Nghi mà chỉ chỏ nữa, xem như không thấy cô.
"Cậu thua cá độ thì liên quan gì tới em ấy?" Mạc Hàn Lâm nhìn về phía Lưu Bách hỏi.
"Thằng Phiên nó lỡ miệng nói là gọi được Hạ Nhạc Nhu đến..." Lưu Bách nhìn thấy ánh mắt muốn xiên người của Mạc Hàn Lâm cũng liền ngay lập tức sợ hãi mà đến nói chuyện cũng là không nói trôi chảy được.
"..." Mạc Hàn Lâm hiện tại nếu nơi này không phải còn đang có Hạ Nhạc Nghi ở đây, anh là đang không muốn lại dọa cho cô sợ, nếu không thì anh đã đi đến may miệng của Lưu Bách lại rồi.
"..." Hạ Nhạc Nghi cũng đang tức giận nhìn Lưu Bách, cô không nghĩ một người như anh ta lại có thể vì mấy trò vui đó mà lại lừa một người không biết gì như cô.
"Đừng tức giận, có được không, sau này tôi có bạn gái sẽ bù cho cậu." Lưu Bách nhìn thấy Mạc Hàn lâm tức giận liền nói giọng ngọt ngào dỗ anh.
"Nếu không có gì nữa, tôi về trước đây!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy mấy hình ảnh trước mặt cũng chẳng còn gì để nói, cô chỉ muốn đi ra khỏi cái nơi dành cho bọn họ này, nơi này vốn dĩ không phải là nơi cô nên đến.
"Đến cũng đến rồi, qua đây đi!" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là muốn ra về anh liền gọi cô quay lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!