"Nói!"
"Anh Hàn, anh đang ở công ty sao?" Tên phiên vừa lái xe vừa nghe điện thoại, chốc lát lại hình gương chiếu hậu ở trên đầu, khi lại nhìn gương ở ở bên cạnh, ai nhìn không biết còn đang nghĩ hắn ta là đang sợ gì đó.
"Đồ của tao mày còn chưa đưa cho tao, bây giờ còn muốn hỏi?"
"Chuyện có chút phức tạp, hiện tại không gửi tin nhắn cho anh được." Tên Phiên có chút gấp gáp liền muốn nói đi đến công ty để gặp trực tiếp Mạc Hàn Lâm, bởi hắn ta nghĩ, loại chuyện thế này không may rơi vào tay kẻ khác, khẳng định chắc chắn đề tài của trang đầu bản tin ngày mai nhất định réo tên Mạc Hàn Lâm.
"Hửm?" Mạc Hàn Lâm vẫn còn mơ mơ hồ hồ không hiểu nổi ý nghĩa trong câu nói mập mờ kia của tên Phiên là đang cô ý giấu cái gì.
"Em đến đó sẽ nói với anh sau." Tên Phiên nói xong liền nhanh chóng tắt đi điện thoại, sau đó là nhấn ga đến vạch cao nhất để đi đến công ty của Mạc Hàn Lâm.
Ở công ty Mạc Hàn Lâm vẫn ngồi giữ nguyên một vị trí mà không có ý định thay đổi, ánh mắt đăm chiêu nhìn về một phía xa xôi.
Anh ta vẫn còn đang suy nghĩ không thể nào lý giải được tên Phiên là đã tìm thấy được thứ gì lại có thể bảo mật đến như vậy. Mạc Hàn Lâm thầm đoán nhất định một trăm phần trăm thứ đó không hề tốt.
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài làm nhanh chóng phá tan bầu không khí ngưng động ở phía bên trong căn phòng này. Tên Phiên rất biết điều chỉ cần gõ cửa ba tiếng liền tự mình bước vào, hắn sau khi đẩy cửa phòng đi vào thì liền nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang đứng ở cửa sổ kính lớn trong căn phòng này.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy hắn liền đi đến gần sao đó là đẩy hắn lại gần ghế tổng giám, tên Phiên lúc đầu vẫn còn đang nghĩ Mạc Hàn Lâm trước đó thắc mắc không ít, hắn của trước đó cũng giấu giấu diếm diếm không nói, nhất định khi gặp mặt Mạc Hàn Lâm sẽ liền tung một cước đá bay hắn.
Nhưng lúc này Mạc Hàn Lâm chẳng những không làm vậy mà còn nhiệt tình chỉ vào ghế tổng giám mà bảo cậu ngồi xuống.
"Anh, là ý gì vậy?" Tên Phiên đứng ngơ ngác nhìn theo hướng cánh tay của Mạc Hàn Lâm mà không khỏi bất ngờ, Mạc Hàn Lâm là đang chỉ tay vào chiếc ghế của tổng giám kia mà bảo cậu ngồi xuống, là do cậu mắt có vấn đề hay là Mạc Hàn Lâm hôm nay uống nhầm thuốc vậy.
"Ngồi xuống đó đi!" Mạc Hàn Lâm giọng nói nhàn nhạt, chỉ tay vào ghế tổng giám bắt tên Phiên ngồi xuống đó.
"Ây da, không tốt đâu ạ." Tên Phiên miệng thì luôn nói là không tốt, nhưng mông thì từ lâu đã đặt lên trên ghế, mặt dày ngồi xuống ghế ngồi của tổng giám, sau đó còn không yên phận mà nhúng nhúng vài cái.
"Ừm quay người sang trái một lần, sau đó quay người sang phải." Mạc Hàn Lâm ra lệnh như huấn luyện người mới vào tổ chức, tên Phiên Nhìn thấy anh như vậy thì không khỏi cảm thấy lo sợ.
"Làm gì vậy, Anh Hàn em đâu có..." Người của tên Phiên bắt đầu rung lên cảm giác được bản thân nhất định là đã làm ra chuyện gù đó sai trái nên Mạc Hàn Lâm mới muốn làm như vậy để trừng phạt hắn.
"..." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy tên Phiên đã không có ý định nghe theo lại còn đang lắm mồm nói nhiều làm mất thời gian, nên trừng mắt nhìn hắn.
Tên Phiên liền nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách có một không hai của Mạc Hàn Lâm thì bắt đầu cảm thấy lo sợ, liền nghe theo mà xoay người.
"Ừm đứng lên được rồi." Mạc Hàn Lâm quan sát ghế ngồi một chút, sau đó thì thấy đã ổn hơn thì mới bảo tên Phiên Đứng lên.
"Hả Anh...anh phát sốt rồi sao?" Tên Phiên khó hiểu nhìn Mạc Hàn Lâm, hắn không thể lý giải được Mạc Hàn Lâm hôm nay sao lại trở thành như vậy, có phải là do hôm qua chịu đả kích bởi mấy câu nói của Lưu Bách nên mới thành ra thế này hay không.
Trong câu nói của hắn ta có đề cập đến hai từ phát sốt, nhưng thật ra câu mà hắn muốn nói là "Anh, có bị điên không vậy?"
"Nói tao bị điên? Người bị điên là mày." Mạc Hàn Lâm nghe thấy cách hỏi kia của tên Phiên thì liền biết ngay ra ý định kia trong câu nói của hắn, liền giơ tay lên đánh vào đầu của tên Phiên vài cái.
"Ghế ngồi bị tao dẫm bẩn rồi, muốn mày lau đi thôi." Nói xong với tên Phiên thì Mạc Hàn Lâm cũng bắt đầu, lấy ngón tay chà xát lên mặt trên của ghế ngồi, xác định là đã sạch sẽ rồi mới ngồi xuống.
"..." Tên Phiên đứng ngơ ra một chỗ, hắn ta lúc này trong bụng không ít mấy câu cảm thán không dám nói ra bên ngoài, nghĩ đi nghĩ lại thì mới thấy, hắn ta nhất định là điên thật rồi mới tin Mạc Hàn Lâm là đang tốt bụng muốn nhường ghế ngồi của anh ta cho hắn.
"Hàng đâu?" Mạc Hàn Lâm không quan tâm là tên Phiên là đang suy nghĩ cái gì, thứ quan trọng khiến hắn tới nơi này là gì hẳn là không nhắc đến thì liền quên đi mất.
"À...em quên mất...ở đây!" Nghe Mạc Hàn Lâm nhắc đến gói hàng quan trọng kia thì Tên Phiên liền nhớ ra, mục đích làm bản thân đến đây vốn dĩ không phải là vì chiếc ghế ngồi tổng giám kia, hay là đến đây chỉ để nói chuyện phiếm với Mạc Hàn Lâm mà là vì gói hàng này.
"Lại là giấy với giấy." Mạc Hàn Lâm lấy từ trong thúi hồ sơ ra một xấp giấy dày hơn chục trang, ở trên còn có hai bức ảnh của hai người khác nhau.
Một thì ăn mặc cầu kỳ, cả người không có nơi nào là không biểu thị bản thân là con nhà có gia thế.
Còn một người còn lại thì anh quen biết, đây chẳng phải người ngày ngày ngủ ở trên giường của anh hay sao, nhưng trong bức ảnh Hạ Nhạc Nghi ăn mặc giãn dị, dẫu biết là những thứ mà cô đang mặc trên người đều là hàng hiệu, nhưng cách sử dụng những món hàng này rất khác người ở bên đây.
Cô ăn mặc rất trẻ trung, những thứ trên người cũng thuộc tầm trung không quá đắt đỏ. Kỳ thực anh có thể nhìn ra được, từ khi cô đến nhà của anh, thì người con gái mặc váy đen đứng ở trước tòa thì chính đã như không khí mà bay đi mất, chỉ còn lại một người cả ngày trong nhà chỉ mặc mỗi đồ ngủ sau đó khi ra ngoài cũng chỉ chọn một chiếc váy ngắn đơn giản, nên vừa nhìn anh liền có thể nhận ra đây chính là người ở nhà của anh.
"Kỳ thật mà nói...anh chỉ cần xem qua hình ảnh, còn lại em có thể giải thích với anh." Tên Phiên là người đã từng tìm hiểu qua đóng giấy tờ này, nên người có thể giải thích cho Mạc Hàn Lâm không còn có thể là ai khác được.
"..." Mạc Hàn Lâm nhìn tên Phiên là vẫn còn đang đợi câu trả lời kia, mà không nói gì, hắn ta đúng là ngứa đòn, mang cả một đống giấy tờ tới, nhưng quan trọng vẫn là chỉ để cho Mạc Hàn Lâm anh xem mỗi hình ảnh này hay sao.
"Hình ảnh...đây là Hạ Nhạc...Tiểu Nhạc?" Mạc Hàn Lâm lúc này cũng xem như rất có hứng thú với cái việc tìm người này nên chỉ nhìn qua hình ảnh một lần sau đó liền chỉ cho tên Phiên xem.
"Anh nhận ra rồi?" Tên Phiên bất ngờ nhìn Mạc Hàn Lâm đang thản nhiên xem ảnh kia, ánh mắt cho đến gương mặt một chút cũng là không thay đổi, anh ta đến một cái nheo mắt vì khó hiểu hay là không nhận ra gì đó cũng là không có.
Hắn ta lúc tìm được mấy bức ảnh này thì ngồi liền trong phòng họp của tổ chức cả một đêm chỉ để tìm ra đước sự khác biệt, nhưng Mạc Hàn Lâm còn chưa đến năm phút đã có thể nhìn ra được đâu là vợ anh ta còn đâu là người khác.
"Còn đây là..." Mạc Hàn Lâm chỉ vào cô gái bên cạnh của bức ảnh kia.
"Là chị gái của chị dâu!" Tên Phiên giải thích với Mạc Hàn Lâm .
"Ừ có chút giống nhau." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy hai bức ảnh, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng là không nhìn thấy ở hai bức ảnh này có cái gì đặc biệt, đối với một người đã có vợ đúng pháp luật như anh thì cũng không cần người như tên phiên mang mấy thứ này đến.
"Mang đến cho Lưu Bách đi." Mạc Hàn Lâm cầm hai bức ảnh trả lại cho tên Phiên.
"Hả..." tên phiên không hiểu gì, hai bức ảnh cũng không dám nhận lại, hắn không nghĩ ra được câu chuyện lần này thì có gì liên quan đến vị bác sĩ Lưu kia.
"Tao không cần cưới thêm vợ, mày mang cái này cho tao làm gì?" Mạc Hàn Lâm nói với tên Phiên.
"Thật ra em điều tra rồi...Hạ Nhạc Nghi không có trong gia phả của Hạ Gia, giấy tờ tùy thân cũng chưa bao giờ nhắc đến Hạ Gia, người mà anh lúc nảy gọi là Tiểu Nhạc, chính là Hạ Nhạc Nghi..."
Tên Phiên Nghe Mạc Hàn Lâm nói đến như vậy thì liền hiểu, hóa ra Mạc Hàn Lâm là đang hiểu sai ý nghĩa của hai bức hình kia, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm vì không phải hắn tìm sai cách mà là do Mạc Hàn Lâm hiểu sai cách.
Tên Phiên lúc này mới bắt đầu giải thích cho Mạc Hàn Lâm.
"Ý của mày là?" Mạc Hàn Lâm nhìn lên tên phiên đang đứng ở bên cạnh hỏi.
"Anh Lưu nói không sai...người ở nhà họ Mạc là Hạ Nhạc Nghi." Tên Phiên nói đến đây thì liền nhỏ giọng, sợ là nếu có tên điên nào đó không sợ chết mà ở bên ngoài nghe lén được thì thành quả của hắn trong một đêm không ngủ xem như mất trắng.
"Mẹ nó vậy là Hạ Gia dám lừa tao." Mạc Hàn Lâm đôi mắt màu hổ phách bắt đầu trở nên sâu thẩm, rõ ràng là trẻ con nhìn vào liền biết anh ta đang rất tức giận.
Mạc Hàn Lâm chưa từng nghĩ qua là nhà họ Hạ thấp cổ bé họng đó lại có thể gan lớn đến như vậy mà lừa anh. Anh cũng chưa nghĩ qua một lần Hạ Nhạc Nghi như vậy mà cũng im lặng chẳng nói gì trong suốt khoảng thời gian qua.
Nghĩ đến đây Mạc Hàn Lâm liền nghĩ, bản thân anh nếu nói có gia thế thì đúng không sai.
Nhưng người có gia thế ở Thành phố Thanh Long này không hề ít, người như anh lại luôn như con tàu trôi trên biển, nói không chừng hôm nay anh có thể cùng cô ấy ngồi ăn chung một mâm cơm, đến sáng mai thì anh đã phải nằm chết phơi thây ở cái xó nào đó.
Lại còn nói tới, nếu để người khác biết cô là vợ của anh, thì nhất định những ngày tháng sau này đã xác định sẵn là không thể nào sống yên được nữa, giống như trước đó vậy, bị bắt cóc, có khi còn bị cưỡng bức, mọi thứ anh đã làm được thì người khác đã chắc gì không làm được.
Ở bên cạnh của một người luôn mang lại nguy hiểm như anh thì có cái gì để cô có thể lừa anh mà vào nhà họ Mạc.
"Thật ra còn có một chuyện khác, không hẳn là chị dâu lừa anh." Tên Phiên Nhìn thấy Mạc Hàn Lâm tức giận thì liền chen vào giải thích.
"Nói!" Mạc Hàn Lâm lúc này bị không khí tức giận bao trùm cả một con người, đến câu nói dài hơn cũng không nói được.