Hạ Nhạc Nghi dẫn mẹ Mạc và vị bác sĩ Lưu này vào phòng ngủ của cô, nói chính xác hơn là của Mạc Hàn Lâm và cô, nhưng chủ nhân kia của nó không còn cần nó nữa nên nơi này hiện tại mà rất có thể là trong tương lai cũng chỉ có mỗi một mình cô ở đây.
Mẹ Mạc vào phòng liền được vú Lâm dìu đi đến chiếc ghế sô pha kia ngồi xuống chờ đợi, Hạ Nhạc Nghi thì kéo vị bác sĩ này đi đến gần phía giường ngủ của cô, vì chiếc ghế sô pha hướng mặt về chiếc tivi to ở trong phòng, nên hiện tại ở đây cô và Lưu Bách là đang đứng ngược hướng với bọn họ.
Lưu Bách thấy cô kéo cậu lại gần mình, cách xa Mạc Phu Nhân một khoảng khá xa thì liền có chút bất ngờ. Cậu cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều chỉ nghĩ là cô muốn đến gần giường để dễ dàng xem bệnh hơn.
"Cô hiện tại cảm thấy không khỏe ở đâu?" Lưu Bách cuối người lấy dụng cụ trong chiếc vali đựng dụng cụ mà cậu mang đến ra ngoài. Cậu đặt vali lên giường cho việc lấy ra được dễ dàng hơn.
"Bác sĩ Lưu, thật ra thì mẹ tôi và người làm trong nhà có chút hơi lo lắng quá." Hạ Nhạc Nghi đến gần với Lưu Bách nhỏ giọng nói chuyện với Lưu Bách.
"Anh xem tôi, một chút cũng không có vấn đề gì." Hạ nhạc Nghi là đang muốn thuyết phục Lưu Bách chuyện gì đó, nhưng cái bụng đói của cô một lần nữa không an phận mà kêu lên, đến cả lưu Bách cũng phải nhìn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
"Ngoài đói ra." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Lưu bách là đang tìm thứ gì đang phát ra âm thanh kia, cô liền chỉ vào bụng của mình.
"Ý của cô là..." Lưu Bách không hiểu ý của cô liền nheo mày hỏi lại.
"Tôi chỉ có mấy vết xước ở da mặt và khóe miệng...anh xem." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy người trước mặt của cô là một vị bác sĩ nhìn vẻ ngoài rất dễ nhìn, có thể nói là rất đẹp trai nữa, chỉ có điều công bằng mà nói thì vẫn có phần thua Mạc Hàn Lâm nhà của cô một chút.
Nhưng chính vì mấy cái yếu tố thế này nên cô đoán chừng là người này rất minh minh bạch bạch, làm việc rất có nguyên tắc, chắc là cũng rất dễ nói chuyện, nên cô muốn nhẹ nhàng mà đuổi khéo một chút.
"Thật ra anh chỉ cần bôi thuốc giúp tôi là được, mấy việc còn lại không phiền đến anh nữa." Hạ Nhạc Nghi trong lòng là đang suy nghĩ, tiền của cô ăn cô ở đều là của mẹ Mạc một tay cho cô.
Hiện tại bản thân cô đã gây ra cái họa không hề nhỏ lại còn muốn lấy tiền của mẹ cô chữa bệnh thì đúng là có chút chột dạ. Cô cũng không mặt dày đến độ như vậy, cô nhìn qua vị bác sĩ trẻ tuổi này trên người mang không ít thứ đắt tiền, nhất định tiền khám cũng là rất đắt đỏ.
Cô không muốn mẹ Mạc vì cô mà trả tiền cho mấy cái dịch vụ không đâu này, bản thân cô hiện tại cũng rất khỏe, kỳ thực mà nói chỉ đói thôi.
"Thật ra thì..." Lưu Bách hiểu ra ý tứ trong câu nói kia của cô liền muốn giải thích một chút, chắc hẳn là vì Hạ Nhạc Nghi cô ở trong căn nhà này chưa lâu, nên có phần còn mơ mơ hồ hồ không biết, cậu từ trước đến nay chưa hề một lần nhận tiền của Mạc Gia.
Cậu là con của Lưu Gia là thật nhưng ăn và ở của những năm đại học thì đều là do Lưu Gia gửi gắm đến đây nên kỳ thực mà nói nơi này như ngôi nhà thứ hai của cậu vậy, đừng nói thì là tiền tài vật chất, nếu Mạc Gia muốn mạng của cậu thì cậu cũng không tiếc rẻ mà cho đi mất.
"Tôi thật sự là không sao." Hạ Nhạc Nghi không đợi Lưu Bách phải giải thích dong dài sau đó là vẫn kiên quyết khám cho cô, mà cô ngay lập tức chặn miệng của cậu ta nói thêm vào.
"Tôi ở lại đây ăn ở đều là tiền của mẹ, anh xem nếu hiện tại anh còn muốn xem đi xem lại một người không bệnh như tôi, không phải đến lúc lấy tiền rất thức đức hay sao."
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy gương mặt khó hiểu kia của Lưu Bách liền nghĩ Lưu Bách là tên bác sĩ ham giàu sang như những gì người khác hay nói đến, cho dù hiện tại là cô có nói thế nào thì cậu vẫn cứ khám để lấy tiền.
"Tôi...thất đức?" Lưu Bách nghe được Hạ Nhạc Nghi nói như vậy thì liền ngay lập tức nói lớn lên, nhưng chỉ được một chữ đầu tiên thì cậu liền nhìn ra là Mạc Phu Nhân ở phía sau là đang có phản ứng muốn quay lại nhìn nên cậu biết ngay mà nhỏ tiếng lại.
Lưu Bách cậu đi làm trong cái ngành này không biết đã bao lâu, trước giờ giải thưởng trong ngành cậu còn phải dành ra một căn phòng để chứa vào, vậy mà không ngờ cũng có một ngày lại có người nói cậu "Thất Đức".
Đúng là Hôm nay lúc cậu ra khỏi nhà nhất định là đã bước nhầm chân rồi, nữa đêm bị Mạc Hàn Lâm lôi đến đây, hiện tại lại còn bị vợ cậu ta mắng.
"Tôi nói rồi, tôi không có bệnh, anh nếu là còn muốn khám thì tôi không trả tiền anh đâu." Hạ Nhạc Nghi nói nhanh chóng một câu nữa rồi bước ra khỏi chỗ của Lưu Bách đang đứng.
"Tôi....." Lưu Bách hiện tại cũng không thể nào nói được gì cô, chỉ đành nhịn xuống, đợi chốc lát nữa thôi, cậu đi gặp Mạc Hàn Lâm sẽ nói lại, để anh ta tốt nhất là dạy lại em dâu này của cậu.
Sau khi nghe lời của Hạ Nhạc Nghi, Lưu Bách chỉ lấy ít bông gòn có chứa thuốc chấm vài điểm lên trên mấy vết thương trên mặt của cô, rất nhanh sau đó mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi ra khỏi cửa Hạ Nhạc Nghi còn không quên nhấn mạnh lại với Mạc Phu Nhân lại mấy lần là Lưu Bách cậu chỉ thoa thuốc thôi, cả một quá trình cũng không có khám cái gì. Chủ đích là muốn mẹ Mạc xem xét lại rồi hẳn đưa tiền cho cậu.
Mạc Phu Nhân thì không hiểu gì chỉ đứng trước cửa phòng mà cười cười nói nói, sau khi Hạ Nhạc Nghi đóng cánh cửa phòng lại thì Lưu Bách cũng bắt đầu không đi theo Mạc Phu Nhân nữa mà là đi men theo con đường trên hành lang tìm đến phòng sách của Mạc Hàn Lâm.
Gương mặt của Lưu Bách từ từ cửa phòng của Hạ Nhạc Nghi đóng lại thì không còn nụ cười nào nữa, mà thay vào đó là đôi mắt trầm tư, suy nghĩ sâu xa vấn đề gì đó. Mãi khi đi đến cửa phòng sách, cậu mới có thể quay lại trạng thái thông thường mà gõ gõ cửa phòng của Mạc Hàn Lâm.
Mạc Hàn Lâm giống như ma quỷ vậy, liền biết phía bên ngoài là ai mà nói trúng phóc.
"Cậu khám xong cho vợ tôi, còn không mau quay về đến đây làm gì?" Còn chưa mở cửa phòng ra mà Mạc Hàn Lâm đã có thể xác định chính xác người bên ngoài cánh cửa kia là ai mà nói vọng từ trong phòng ra.
Mạc Hàn Lâm kể từ sau khi từ phòng tắm trong phòng sách của Mạc Hàn Vũ ba anh đi đến nơi này thì đã ngồi ở đây để làm một số việc linh tinh để giết thời gian khá lâu rồi.
Tâm trí của anh từ khi cãi nhau với cô thì chẳng thể nào tập trung để xử lý đống công việc ở công ty lúc chiều còn đang dang dở được nữa, cả đầu ốc của Mạc Hàn Lâm anh chỉ có mỗi một mình Hạ Nhạc Nghi kia tùy ý ngự trị.
Mạc Hàn Lâm hiện tại đang cảm thấy cực kỳ phiền muộn, nhưng dù sao thì những lúc thế này mà có một người đến cho anh trút giận vẫn còn hơn là để một mình anh ở trong căn phòng này mà khó chịu, đứng ngồi không yên.
“Cậu là ma quỷ sao?" Lưu Bách nghe được giọng nói của Mạc Hàn Lâm bên trong phòng vọng ra thì Lưu Bách liền cả người hốt hoảng, cậu như vậy mà chưa lên tiếng đã bị phát hiện ra rồi. Lưu Bách liền đẩy cửa đi vào.
"Cửa còn không mở đã biết là tôi rồi." Lưu Bách đi đến chiếc bàn làm việc để ở giữa phòng sách của Mạc Hàn Lâm đang ngồi mà nói với anh.
"Cậu không phải tự mở cửa vào được sao...lại còn chờ tôi mở cho cậu?"
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy trực giác suy đoán của anh đã sử dụng nhiều năm vậy rồi vẫn là chưa bao giờ sai lệch. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy, có thể chỉ có đôi chút mấy kỹ năng này chẳng thể áp dụng nổi với tiểu thư nhà họ Hạ kia, liền có chút phiền não.
"Hơ hơ...cái đó thì tôi không dám." Lưu Bách nhìn xung quanh căn phòng gần như bỏ hoang này thì lại có chút bất ngờ, nơi này đã từ rất lâu không có ai bước chân vào đây rồi, ít nhất là Lưu Bách cậu còn có Mạc Hàn Lâm không bao giờ muốn vào đây.
Mấy người thường xuyên làm mấy việc xấu, trái với lương tâm, cả người be bét máu của người khác vốn dĩ là không tài nào rửa hết như hai cậu thì làm sao mà dám đến cái nơi đầy rẫy sách luật như thế này.
Nơi này phải nói thế nào nhỉ, mẹ Mạc rốt cuộc là có ý gì mà lại toàn là sưu tầm mấy quyển sách như thế này.