"Chết rồi, chết hết rồi, những người trên máy bay trực thăng đều chết hết cả rồi, a!" Lúc này cô gái hét lên một tiếng, vội vàng chạy về phía trước, dường như sợ có. thứ gì đó sau lưng đuổi đến.
"Máy bay trực thăng? Đều chết cả rồi? Đứng lại, cô nói lại lần nữa đi." Lúc này Lâm Hoài đột nhiên hoảng hốt, bất ngờ nghĩ đến Minh Nguyệt và Vương Manh đều lái máy bay trực thăng, nên hắn nhanh chóng đuổi theo.
"Nhanh nói đi, tình hình cụ thể là như thế nào?" Lâm Hoài tóm chặt cánh tay của cô gái rồi lay lay hỏi.
"Tôi nhìn thấy quái vật, má ơi, toàn bộ những người trong máy bay đã chết hết rồi, quái vật, phía bên kia có quái vật!" Cô gái nhanh chóng rời đi, ánh mắt hoang mang.
Lâm Hoài biết hiện giờ thần kinh của cô gái này bị kích động, hắn vội cầm lấy bình nước nhét vào trong tay. cô gái, cô gái nhanh chóng chạy trốn rất xa.
Lâm Hoài chạy nhanh như bay về phía trước, bởi vì hướng đó tương tự với vị trí mà Vương Manh thuật lại trước đó.
Tốc độ của Lâm Hoài rất nhanh, lúc này năng lượng bên trong cơ thể vận hành, và nhanh hơn gấp đôi so với lúc trước, tận hai tiếng trôi qua, ngay khi trời sắp tối, Lâm Hoài nhìn thấy một cổ máy bay không hoàn chỉnh, trên thân máy bay còn có in một chữ Minh, đầu óc của Lâm Hoài bỗng chốc nổ vang khi nhìn thấy chữ này.
"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!" Lâm Hoài lo lắng nhất chính là Minh Nguyệt, có thể nói là sau khi trọng sinh lại thì cô gái đầu tiên hắn tiếp xúc chính là Minh Nguyệt, con người này đã khắc sâu trong lòng hắn rồi, giờ đây Lâm Hoài cực kỳ lo sợ.
"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!" Ngay lập tức Lâm Hoài đến phía trước máy bay và nhanh chóng tìm kiếm.
Trước mắt hắn là một mảng dài sa mạc đất bằng với cỏ dại rải rác thưa thớt, Lâm Hoài tìm một hồi lâu ở đây nhưng cũng chẳng thể tìm được nửa cái bóng người, chỉ tìm thấy được hai cái ba lô rách nát, không phát hiện ra thi thể, điều này khiến Lâm Hoài có hơi yên tâm một chút, ít nhất còn có hy vọng.
"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt, cô có nghe thấy không?" Lâm Hoài tìm kiếm hai vòng cũng không có phát hiện gì, chỉ là cảm thấy bên dưới có từ trường, có lẽ đây là nguyên nhân rơi máy bay.
Rất nhanh Lâm Hoài tìm về phía xa, hy vọng có thể sớm tìm được Minh Nguyệt.
Màn đêm dần dần buông xuống, lúc này Lâm Hoài lấy đèn pin cực sáng quan sát khắp trên triền núi sa mạc.
Lúc đó, một công trình đổ nát trên một vùng rộng lớn, đây là ốc đảo. lúc trước, nhưng nó đã cạn khô rồi, một cô gái đang hoảng sợ nhìn xung quanh, trong tay đang nắm chặt một cành cây khô.
"Đừng đến đây, đừng đến đây, các ngươi cút xa một chút." Cô gái đầu bù tóc rối, miệng khô nứt nẻ, tinh thần cực kỳ hoảng loạn.
Cách cô gái không xa, có một con bọ cạp ánh sáng đen đang nhấp nháy, nó to cỡ ngón tay cái, lúc này cái đuôi vểnh lên nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt, toàn bộ đống đổ nát đó chỉ có một mình Minh Nguyệt.
Ngay lúc đó, bên cạnh có thêm một tia sáng nhấp nháy nữa, lại một con bọ cạp to xuất hiện ngay cạnh bên Minh Nguyệt, mang theo cái vòi có độc châm thẳng vào. mu bàn tay của Minh Nguyệt.
"Mẹ kiếp! Tôi không muốn chết!" Minh Nguyệt gào khóc thảm thiết, và giật mạnh tay, ngay lập tức con bọ cạp bị ném ra xa.
Đồng thời, cành cây khô trong tay cô đập thẳng lên lưng con bọ cạp, sau đó Minh Nguyệt quay người leo lên sa mạc.
Khi khoảnh khắc Minh Nguyệt rời đi, con bọ cạp bị cành cây đánh chết lại nhảy nhót nhảy ra khỏi cát, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.