Lâm Hoài liên tục nhìn chằm chăm, đánh giá bà cô Lý này vài lần, nhưng không nhìn ra được căn bệnh nào, chắc chẳn bà †a đang nói dối.
“Hả?...Cô Dương, chị nhìn con trai Lâm Hoài của chị đi, nó lại đang nhìn tôi kìa. Chị nói nó khỏi bệnh rồi thì ai tin đây? Người như thế này không thể giữ lại trong thôn được, khó tránh khỏi một ngày nào đó nó lại chạy tới nhà tôi nữa. Bây giờ con gái tôi không ở nhà, nếu như nó lại qua nhà tôi thì một mình tôi làm sao có thể trốn thoát đây? Vậy chẳng phải tôi phải chịu thiệt sao?”
Sau khi Lý Hồng nhìn thấy ánh mät của Lâm Hoài, bà ta vội vàng hét lên.
Nghe Lý Hồng hét lên như vậy, Lâm Tử Chương và Dương Lan hoảng sợ. Lỡ như chuyện này bị truyền ra ngoài, thì sau này con trai họ làm sao có thể làm người nữa?
“Cô Hồng, cô đừng la hét nữa, con trai của tôi đã thực sự hết bệnh rồi, tôi sẽ trả cô năm trăm tệ tiền chữa bệnh, tôi sẽ đưa ngay cho cô.” Dương Lan mở ví lấy ra năm trăm tệ không chút do dự, nhanh chóng nhét vào tay Lý Hồng.
Số tiền này thật sự có ích, Lý Hồng lập tức tươi cười hớn hở.
“Cô Dương, tôi cũng không muốn tiêu tiền của chị, nhưng bệnh này của tôi cũng bởi vì Lâm Hoài mà có, cho nên tôi cũng không khách khí, tốt nhất các người nên dẫn nó đi khám lại bệnh đi! Tôi luôn cảm thấy nó vẫn chưa khỏi bệnh”
Lý Hồng vừa nói vừa tiện tay nhét tiền vào túi.
“Lâm Hoài đã hết bệnh rồi, lúc nấy trên xe buýt có người cướp của, nó còn hành hiệp trượng nghĩa nữa, nó rất là dũng cảm!"
“Dũng cảm sao?...Ồ! Dũng cảm thì rất tốt, nhưng chị cũng nên để mắt tới nó, lúc trước nó qua nhà tôi nhìn trộm con gái tôi tắm cũng rất dũng cảm!” Lý Hồng nói xong thì xoay người rời đi.
“Lâm Hoài nhà tôi đã thật sự khỏi bệnh rồi!” Dương Lan nhìn thấy người rời đi, vội vàng hét lên.
“Được, tôi tin chị!” Lý Hồng nhanh chóng biến mất. Nhìn thấy Lý Hồng rời đi, Dương Lan giậm chân hung dữ.
“Lâm Hoài, vừa rồi vì sao con nhìn Lý Hồng từ trên xuống dưới thế, con, thật sự con không có ý gì đó chứ?...” Dương Lan sốt ruột hỏi.
“Mẹt! Bà cô họ Lý đó căn bản thông có bệnh gì hết, bà ta chỉ cố ý đến tống tiền thôi, bây giờ chúng ta có nói gì cũng vô ích, sau này con sẽ đến nhà bà ta thăm dò, xem vì sao bà ta lại muốn bắt chẹt chúng ta. Bây giờ tiền cũng đã đưa rồi, cho dù nói gì cũng chẳng có ý nghĩa ” Lâm Hoài thản nhiên nói.
“Hả?...Con còn muốn đến nhà Lý Hồng sao? Con? Con muốn mẹ tức chết sao” Dương Lan lập tức nổi
“Con không được đi, con là sinh viên trường Đại học Giang Nam, đừng để bọn họ hủy hoại thanh danh của con, con cũng phải tự trọng.” Lúc này Lâm Tử Chương cũng lo lắng.
Nhìn thấy bố mẹ lo lắng, Lâm Hoài biết hai người bọn họ. hiểu lầm rồi.
“Bố, mẹ! Con thật sự không có ấn tượng với những việc con đã làm trước đây, nhưng bố mẹ yên tâm, bây giờ con đã thật sự bình thường rồi, chúng ta vẫn nên về nhà nấu ăn thôi, con đã đói rồi. Về phần những lời đồn đại trong thôn, bố mẹ cũng không cần để ý tới. Còn nữa, nếu bà cô Lý lại đến đòi tiền thì đừng đưa xu nào nữa”
Lâm Hoài nói dõng dạc.
Khi nghe Lâm Hoài nói có tình có lý như vậy, Lâm Tử Chương và Dương Lan cảm thấy yên tâm trở lại. Con trai của họ đã thật sự khỏi bệnh rồi, trước đây họ không lên tiếng là do
không thèm quan tâm những người đó nói gì.
“Được, chúng ta về nhà thôi!" Dương Lan vui vẻ gật đầu.
Buổi tối hôm đó, Dương Lan làm cho Lâm Hoài món bún thịt xào mà hẳn yêu thích, cả nhà đều rất vui vẻ. Sau đó họ lại nói đến chuyện hôn sự của Hạ Linh Linh và Lâm Hoài, Dương Lan và Lâm Tử Chương hy vọng hắn sẽ chủ động hơn một chút.
Đối với chuyện này, Lâm Hoài chỉ gật đầu chứ không nói gì nhiều, bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để khôi phục tu vi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoài tranh thủ thời gian chạy đến phía sau núi. Vố mẹ hẳn lên lớp, vừa khéo để hắn có thể lên núi tu luyện.
Tuy rằng trời mới tờ mờ sáng, nhưng rất nhiều người trong thôn đã bắt đầu lên núi để đào thảo dược, càng vào sâu trong núi, càng có thể tìm được đồ vật tốt hơn. Đây cũng là nguồn thu nhập của đa số người trong thôn.
“Đại ngốc, sớm như vậy mà đã lên núi để la lối om sòm rồi sao?” Lúc này một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện ở giữa sườn núi.
Lâm Hoài ngẩng đầu nhìn lên. Người này là A Ngưu, là người trong thôn hắn, hắn ta xưng hô thế này rõ ràng là đang giễu cợt Lâm Hoài. Chỉ có thể nói đây là mầm tai họa do tiền thân Lâm Tiểu Hoài gieo rắc, hẳn cũng lười để ý tới người này, trực tiếp rời đi.
“Này! Tai mày điếc rồi à? Tao đang hỏi mày đó?” A Ngưu tiếp tục hỏi.
Lâm Hoài vẫn phớt lờ hắn ta, nhanh chóng rời đi, nhưng hẳn chưa kịp đi xa thì đã gặp hai chị em trong thôn là Lý Hoa Hoa và Lý Tiểu Yến.
“Lâm đại ngốc, sao anh lại ở trên này? Lại đây, chúng tôi có chuyện nói nói với anh.” Sau khi Lý Hoa Hoa nhìn thấy Lâm
Hoài, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng vẫy tay.
Lâm Hoài cũng lười để ý đến hai người này, tiếp tục đi về phía trước.
“Đứng lại, Lâm đại ngốc, anh đừng đi.”
Tốc độ của chị em Lý Hoa Hoa này rất nhanh, trực tiếp chăn đường Lâm Hoài.
“Tôi còn có việc phải làm, không có thời gian tán gẫu với các người." Vẻ mặt Lâm Hoài lạnh lùng, hän chuẩn bị vòng qua.
“Anh không được đi, anh phải giúp chị em chúng tôi tìm mười bông hoa nghệ tây giống như thế này, sau đó chúng tôi sẽ dẫn anh đi ngắm bình minh, anh thấy sao? Anh có thấy kích thích không?” Lý Hoa Hoa cười nói.
“Tôi thật sự có việc phải làm, cô đừng làm loạn nữa được không?” Trong lòng Lâm Hoài cảm thấy nói không nên lời, mặt vô cảm, hẳn nói.
“Anh, sao anh lại không nói cà lăm nữa?”Lý Hoa Hoa vô cùng kinh ngạc.
“Lại còn dám phớt lờ chúng tôi nữa chứ? Có phải anh muốn ăn đòn không?” Lý Tiểu Yến tức giận nói.
Đối với việc hai người này cố tình gây sự ,, Lâm Hoài cảm thấy rất bực bội. Hản biết nếu hẳn không trừng trị hai người này thì sẽ không đi qua đây được.
“Hai đứa con gái bọn cô chặn tôi làm gì? Đúng rồi, quần của Hoa Hoa sao lại tụt xuống thế kia? Cô muốn làm gì thế?”
Lâm Hoài vừa nói vừa lách người chui qua giữa hai người đó, tiện tay mang theo thắt lưng của Lý Hoa Hoa đi theo, chiếc quần ngố lập tức tuột xuống dưới chân.
Một tiếng hét vang lên, Lý Hoa Hoa tái mặt ngồi xụp xuống, dùng hai tay kéo quần lên.
Sau khi loay hoay một lúc, cô ta lại muốn tìm Lâm Hoài nhưng hẳn đã biến mất rồi.
Lâm Hoài liên tiếp gặp được mấy người trong thôn, không tránh khỏi bị người khác gọi là đại ngốc.
Hản liên tục đi hơn mười ki lô mét, nơi này không chỉ cao, mà linh khí cũng đồi dào hơn rất nhiều. Tâm trạng của Lâm Hoài rất tốt, hắn nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển tâm pháp, chầm chậm hấp thụ năng lượng xung quanh.
Lâm Hoài ngồi không lâu, một chiếc trực thăng đáp xuống ngọn núi bên cạnh . Một nam một nữ bước xuống, chàng trai cũng tầm tuổi với Lâm Hoài, mười tám mười chín tuổi, mặc một bộ đồ dã ngoại, trông tràn đầy năng lượng.