“Cũng được! Nhưng tôi dùng điện thoại cũ, không quét mã được! Cô cho tôi tiền mặt đi!”
Lâm Hoài cũng không sợ người ta cười nhạo mình, nói thẳng ra.
“Hả? Điện thoại cũ á? Tôi không có tiền mặt.” Hứa Chân không ngờ người này lại dùng điện thoại cũ, quả thực không thể tưởng tượng được.
“Cái gì?” Lúc nghe đối phương nói không có tiền mặt, Lâm Hoài thở dài, thầm nghĩ: vậy chẳng phải uổng công rồi sao? Không có cơm trưa rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hứa Chân có thể nhìn ra Lâm Hoài rất thất vọng.
“Cô đi đi! Ghi lại số điện thoại của tôi, đợi khi bệnh nhân hết bệnh rồi mang tiền cho tôi, số điện thoại của tôi là...” Lâm Hoài lạnh nhạt nói số điện thoại của mình.
Hứa Chân ghi nhớ số điện thoại của Lâm Hoài rồi vội vã về nhà.
Hứa Chân vừa mới đi, chuông điện thoại của Lâm Hoài đã vang lên, là Minh Nguyệt gọi tới.
“Minh Nguyệt, em trai cô có chuyện gì sao?” Người khác gọi cô là giám đốc Minh, nhưng Lâm Hoài không có ý nghĩ đó. Trong mắt hắn, người có tiền không là gì cả.
“Không có, em trai tôi đã tỉnh lại rồi, bệnh tình rất ổn định. Lúc ở bệnh viện anh chẳng nói tiếng nào đã đi mất, tôi còn muốn mời anh một bữa cơm nữa.” Minh Nguyệt cười nói.
Nghe Minh Nguyệt nói thế, yết hầu của Lâm Hoài khẽ cử động, thầm nghĩ: có cơm rồi.
“Nhưng giờ đã hai giờ rồi, sau này hãng nói! Tôi gọi báo với anh là tôi đã thông qua chuyện của nhà họ Hạ rồi.” Minh Nguyệt đã điều tra Lâm Hoài, biết hắn là một sinh viên, có hôn ước từ nhỏ với nhà họ Hạ, nên đã cho nhà họ Hạ một dự án.
Lâm Hoài nghe nói không được mời cơm, lập tức thất vọng.
“Thông qua cái gì của nhà họ Hạ?” Lâm Hoài không hiểu cô đang nói gì.
“Anh không cần để ý đâu, tôi đã sắp xếp thỏa đáng rồi, có thời gian tôi sẽ đi thăm anh. Tạm biệt.” Minh Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Hoài thầm cạn lời, cũng không để ý đến nữa, trước tiên phải nghĩ cách no bụng rồi tính sau. Đúng lúc đó, một mùi thơm nhẹ nhàng bay tới thu hút sự chú ý của hắn.
Có lẽ là vì đói bụng, Lâm Hoài nhanh chóng ởđi tới, rất nhanh đã gấn đề một gốc cây cổ thụ hơi nghiêng.
Cẩn thận xem xét gốc cây đó xong, Lâm Hoài lộ ra vẻ vui sướng. Đây là một cây Hồng Nham hiếm thấy, bên trên còn có chín quả.
Đây là thứ tốt có công dụng bồi bổi Ăn mấy quả này vào, thực lực của mình nhất định sẽ tăng mạnh, có tác dụng mạnh với việc hình thành khí hải trong đan điền sau này.
Nghĩ tới đó, tim Lâm Hoài đập nhanh hơn. Hắn nhanh chóng leo lên cái cây nghiêng đó, sợ sẽ có người đến cướp của mình.
Sau khi lên cây, Lâm Hoài hái một quả, cắn luôn một miếng.
Trong miệng hắn đầy thịt quả, có cảm giác hơi chát, mùi vị miễn cưỡng cũng tạm được. Khi nước quả đi vào họng, hắn cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu sôi lên, sự trao đổi chất nhanh hơn gấp mấy lần.
“Thoải mái, thoải mái quá!” Lâm Hoài sảng khoái, tiếp tục ăn thêm hai quả nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!