"Tôi là chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?” Hạ Quân biết mình không thể lùi lại, sải bước đi về phía trước.
"Tập đoàn Hạ Thị, oai phong lớn thật, nếu ông muốn nói chuyện thì cũng được thôi, lấy hai mươi triệu ra, chuyện này có thể giải quyết.” Người đàn ông cầm đầu mỉm cười nói.
"Anh ... Đúng là không chịu nói lý.” Hạ Quân lập tức nhíu mày, suýt nữa bị chọc tức chết.
"Ông đang sỉ nhục băng nhóm Tam Hồ chúng tôi hay sao?” Giờ phút này, người của bang Tam Hồ đột nhiên trừng mắt.
"Không, không, không!" Hạ Quân lập tức bị dọa chết.
Đối mặt với những kẻ không nói lý như bang Tam Hồ, người nhà họ Hạ bên này cũng trở nên rụt rè. Đăng xa có một vài nhân viên bảo vệ, nhưng khi biết bọn họ là người của băng đảng Tam Hồ thì cũng không dám tiến lên.
"Đã đến giờI" Sắc mặt của hai người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng, sát ý hiện lên.
"Dượng, dượng mau nghĩ cách đi! Dượng mau lấy tiền cứu mạng nhỏ của cháu đi!" Giờ phút này, Văn Tiểu Đào bị dọa sợ đến mức hai chân run lên, anh ta run rẩy đi tới phía sau dượng của mình.
Mọi người ở hiện trường đều sợ hãi, không ngừng lui về phía sau, chỉ có Lâm Hoài còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hai người kia.
"Thật sự coi trời băng vung! Ai cho hai người lá gan này? Hay là cái quần ướt vì nước tiểu hôm qua đã khô rồi?" Lâm Hoài lạnh lùng nói.
Trên thực tế, hai người này đã cảm thấy Lâm Hoài khá quen mắt từ trước, chỉ là không biết đã gặp nhau ở đâu, bây giờ nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, hai người đột nhiên rùng mình, trong tiềm thức cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào hẳn.
"Đại đại đại, đại ca..." Ngay khoảnh khắc người đàn ông cầm đầu nhận ra Lâm Hoài, vội vàng gọi đại ca.
"Cút! Lập tức biến mất khỏi mắt tôi." Lâm Hoài thật sự sợ những người này gọi mình là đại ca, vội vàng quát mắng.
“AI...Vâng!"
Hai người quay người bỏ chạy, loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống đất rồi biến mất trong chớp mắt.
Mọi người ở hiện trường đều sững sờ, ngạc nhiên nhìn Lâm Hoài. Bọn họ không thể tin đây là sự thật, cảm giác như đang năm mơ, đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
Lúc này Hạ Linh Linh có chút ngơ ngác, mà mẹ của Linh Linh lại một lần nữa quan sát chàng trai như một ngọn núi trước mặt này, trong lòng nổi sóng to gió lớn.
"Lâm Hoài, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, ngay cả người trong bang Tam Hồ cũng biết anh sao? Anh nhanh nói cho em biết, anh rốt cuộc là ai? Về sau em sẽ đi theo anh lăn lộn, anh Lâm xin nhận của thằng em một lạy."
Văn Tiểu Đào là người đầu tiên đứng dậy, lộ vẻ mặt ngưỡng mộ chắp tay cúi đầu với Lâm Hoài.
"Lâm Hoài, anh thật sự quen biết người của bang Tam Hồ hay sao?" Hạ Linh Linh ở phía sau cũng vội vàng hỏi.
"Mọi người đừng hỏi chuyện này nữa, chúng ta về nhà ăn cơm rồi nói chuyện chính đi!" Lâm Hoài cũng không muốn giải thích cái gì, mấu chốt là sẽ không có người nào tin rằng một mình hắn có thể chống lại hơn trăm người.
"Vậy thì đừng nói nữa, những người thân thiết với bang Tam Hồ cũng chẳng khá hơn chút nào. Cho dù hôm nay cậu có mặc kệ thì chúng tôi vẫn có cách của riêng mình." Mẹ Linh Linh lộ vẻ mặt chanh chua nói. Nói thẳng ra bà ta cũng không muốn nhìn thấy Lâm Hoài được chú ý.
Lâm Hoài nghe được lời này hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Bà cũng thật khốn khiếp, đây là thái độ của bà hay sao?"
"Được! Bây giờ tôi sẽ gọi hai người đó về. Chuyện này tôi không quan tâm nữa." Lâm Hoài xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt có chút tức giận.
"Cậu .... Đừng." Mẹ Linh Linh lập tức nóng nảy, vội vàng vẫy tay.
"Anh Lâm, đừng dọa em nữa, anh là anh ruột của em, van cầu anh giơ cao đánh khế mà dừng bước, đừng làm em sợi" Văn Tiểu Đào sợ chết khiếp, xoay người muốn giữ Lâm Hoài lại, nhưng Lâm Hoài đi khá nhanh, Văn Tiểu Đào thuận thế ngã xuống đất, ôm lấy đùi Lâm Hoài.
Lúc này Hạ Linh Linh cũng quay người lại.
"Mẹ, mẹ có thể đừng tranh cãi nữa được không? Dù sao. Lâm Hoài cũng đã giúp đỡ giải quyết chuyện này, không cần phải đổi trắng thay đen như vậy chứ?" Hạ Linh Linh tức giận trách măng mẹ mình.
Lần này mẹ Linh Linh không nói lời nào, ngượng ngùng cúi đầu. Không ai ngờ rằng Lâm Hoài lại làm như thế, nếu người này gọi hai người lúc trước quay lại thì chuyện này thật sự không cách nào kết thúc, mấu chốt là xưởng sửa xe ô tô không làm sai trước.
"Khi nào thì ăn cơm? Nếu còn không ăn cơm thì tôi đi đây." Xem như Lâm Hoài cho những người này thể diện, thản nhiên hỏi.
“Có ngay đây” Mẹ Linh Linh tức giận nói một câu. “Anh Lâm, anh đừng tức giận nữa, cô em miệng hơi chua ngoa nhưng không có ác ý gì cả. Tối nay em sẽ uống với anh
hai chén, không say không về. Ngoài ra, em cũng muốn biết anh làm thế nào mà có thể dọa người bang Tam Hồ bỏ chạy."
Nhìn thấy Lâm Hoài không rời đi, Văn Tiểu Đào lại vui vẻ trở lại.
"Anh thật sự muốn nghe sao?" Lâm Hoài mỉm cười. "Đúng vậy! Nhanh nói cho em biết đi." Văn Tiểu Đào ở phía sau có vẻ rất kích động. Những người khác thấy cảnh này đều chỉ liếc một cái, nhưng cũng đều vểnh tai lên nghe.
"Thật ra tôi không quen biết hai người này, sở dĩ tôi có thể dọa bọn họ bỏ chạy là vì trước đây tôi thường xuyên bị người khác đánh, tôi bät chước giọng điệu của những kẻ hung ác đó, không ngờ lại có tác dụng. Anh thấy có phải rất thần kỳ hay không?"
Lâm Hoài nghiêm túc nói.
"Cái gì?... Làm sao có thể?" Văn Tiểu Đào lập tức lắc đầu.
“A?” Những người khác cũng sửng sốt, cảm thấy lời giải thích này có chút khó tin.
"Không thể sao? Linh Linh biết thân phận của tôi trong trường, tôi thường xuyên bị người khác bắt nạt. Lần trước tôi suýt chút nữa bị đánh chết, có thể coi là bệnh mãn tính rồi, nên cũng có chút ít kinh nghiệm đối phó với những người như vậy." Lâm Hoài cười nói.
Nghe thấy lời giải thích này của Lâm Hoài, những người xung quanh đều không nói nên lời, tất cả đều trừng mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn, cho rằng người này đang đùa giỡn bọn họt
Thật nguy hiểm! Nếu bị những người lúc trước phát hiện ra thì sẽ bị trả thù hung ác hơn.
Bữa tối rất phong phú, cũng rất ngon, Lâm Hoài không hề khách sáo, ăn sạch toàn bộ.