“Khụ khụ…”
Phùng Thông thở hổn hển, sắc mặt trông khá hơn nhiều.
Trần Nhàn vội bước tới cạnh Phùng Thông với nụ cười trên môi: “Bác sĩ Phùng, cậu không sao chứ? Ngàn vạn lần đừng so đo tính toán với Lâm Vân nhé!”
Nghe được lời của Trần Nhàn, Phùng Thông lập tức trưng ra bản mặt đắc ý, chỉ tay vào Lâm Vân nói: “Lâm Vân, mày là phế vật, dựa vào mày mà muốn đấu với tao hả? Bây giờ mày quỳ xuống thì chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Bằng không thì, hừ, chẳng những giết mày, mẹ của mày tao cũng không tha đâu!”
“Mày dám!!” Lâm Vân tức giận: “Nếu mày dám động vào mẹ của tao, tao sẽ giết chết mày!”
“Tao nhổ vào!” Phùng Thông cười lạnh, cực kỳ khinh thường nói: “Mày là đồ bỏ đi, tao mà phải sợ mày à?”
Trần Nhàn vừa kéo tay Lâm Vân vừa cố nặn ra một nụ cười, nói với Phùng Thông: “Bác sĩ Phùng, xin cậu nể mặt một người già như tôi, chuyện này do Lâm Vân nhà tôi không đúng, cậu đừng chấp nhặt nó làm gì!”
“Bốp!” Phùng Thông tát mạnh vào mặt Trần Nhàn, kiêu ngạo chỉ vào mũi bà rồi mắng: “Bà là cái thá gì? Mặt mũi bà đáng giá mấy xu hả?”
“Khốn kiếp, mày dám đánh mẹ tao, tao nhất định phải ‘phế’ mày!”
Trong mắt Lâm Vân lóe lên sự tức giận, hắn lập tức lao tới trước mặt Phùng Thông và tóm lấy cổ Phùng Thông.
"Phùng Thông, ngày thường mày ức hiếp tao, sỉ nhục tao, cướp Triệu Thu Nam đi, tao đều không so đo với mày, nhưng nếu mày đánh mẹ tao thì tao không thể nhịn mày nữa, hôm nay tao sẽ phế mày!"
Trần Nhàn kinh hãi lao đến bên cạnh Lâm Vân: "Lâm Vân, đừng bốc đồng, đừng bốc đồng, hãy nhanh chóng buông bác sĩ Phùng ra, con không thể lặp đi lặp lại cùng một sai lầm!"
Phùng Thông vốn bị khí thế kinh người của Lâm Vân làm cho sợ hãi, nhưng khi nghe được lời nói của Trần Nhàn, hắn ta lại cảm thấy yên tâm, lập tức hét to hết cỡ: “Lâm Vân, mày buông tay ra ngay, nếu không tao sẽ không khách khí nữa đâu!"
Trần Nhàn cũng ở một bên khuyên nhủ: "Buông ra đi con, đến lời của mẹ con cũng không nghe sao? Con không thể phạm thêm sai lầm nữa!"
"Mẹ..." Lâm Vân mềm lòng, tay buông ra, Phùng Thông lại thoát ra lần nữa.
Lần này Phùng Thông không có ý định buông tha. Hắn ta nhìn xung quanh, sau đó nhặt chậu hoa trên bậu cửa sổ lên rồi ném thẳng vào Lâm Vân.
“Choang!”
Chậu hoa đập vào đầu Lâm Vân và vỡ ngay lập tức, tung ra vô số bụi bặm khắp người hắn.
May mắn thay, thể lực của Lâm Vân không còn như trước nữa, chậu hoa cũng không làm hắn bị thương.
[Trên đời này không thể mềm lòng nương tay, nếu không người khác sẽ chỉ cho rằng ngươi dễ bắt nạt, nhất định phải tàn nhẫn mới có thể khiến người khác sợ hãi ngươi!]
Lời nói vừa rồi bỗng hiện lên trong đầu Lâm Vân, một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt hắn. Lâm Vân lập tức phóng tới sau lưng Phùng Thông bằng tốc độ tia chớp, tóm lấy đầu hắn ta rồi đập mạnh vào cái bàn trong phòng làm việc.
“Rầm!”
Đầu của Phùng Thông đập vào bàn, máu tức thì chảy ra.
"Phùng Thông, nói cho mày biết, ông đây không dễ bắt nạt như vậy đâu!"
"Tao đã nói, nếu mày đánh mẹ tao, tao sẽ phế mày, tao nói được làm được!"
Một tay Lâm Vân nắm lấy ống đựng bút trên bàn, tay kia nắm lấy bàn tay mà Phùng Thông vừa đánh Trần Nhàn, rồi nện mạnh xuống.
“Rắc!”
“A!”
Phùng Thông hét lên như một con lợn bị giết thịt, tay hắn ta bị gãy, bê bết máu.
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Bây giờ, hãy quỳ xuống và xin lỗi mẹ tao ngay!"
“Muốn tao xin lỗi bà già chết tiệt này ư? Đừng hòng!” Phùng Thông nghiến răng nghiến lợi: "Xong rồi, Lâm Vân, tao nói cho mày biết, mày xong rồi. Mày dám đánh gãy tay tao, tao phải giết cả nhà mày!"
“Chết đến nơi rồi còn già mồm!” Lâm Vân không chút nể nang, đá thẳng vào đầu gối Phùng Thông.
Một tiếng “rắc” vang lên, Phùng Thông lại hét lên hệt như tiếng lợn bị giết thịt, chân hắn bị đá gãy rồi.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Triệu Thu Nam chạy tới, nắm lấy cánh tay Lâm Vân và hét lên: "Anh đã gây ra họa tày trời rồi, còn không dừng lại đi? Ba của Phùng Thông là phó giám đốc bệnh viện của chúng ta, anh không đắc tội nổi đâu!"
Lâm Vân hoàn toàn phớt lờ Triệu Thu Nam, tiếp tục đá vào đầu gối còn lại của Phùng Thông.
Một tiếng “rắc” vang lên, Phùng Thông trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, sau đó tầm nhìn tối sầm và ngất lịm đi.
Lâm Vân vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục đá một cước vào Phùng Thông đang bất tỉnh nhân sự.
“Dừng lại!" Trần Nhàn lao tới ôm lấy Lâm Vân: "Đủ rồi. Đừng đánh cậu ta nữa. Nếu con tiếp tục đánh thì cậu ta sẽ chết đấy. Đến lúc đó con cũng sẽ phải vào tù!"
Lâm Vân siết chặt nắm đấm: "Mẹ, hắn ta dám đánh mẹ, con nhất định phải dạy hắn ta một bài học!"
"Đủ rồi, đủ rồi!" Trần Nhàn không khỏi rơi nước mắt: "Chỉ cần con có tương lai tốt đẹp, mẹ chịu chút ấm ức cũng có sao đâu?"
"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Một bóng dáng xinh đẹp bước vào, không phải Tôn Di Nhiên thì là ai?
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tôn Di Nhiên ngẩn người, sau đó đám người vây xem mồm năm miệng mười mách tội Lâm Vân đánh Phùng Thông cho cô nghe.
Tôn Di Nhiên nhìn Lâm Vân, nét giận giữ hiện lên giữa hai hàng mày: "Lâm Vân, cậu muốn làm gì vậy? Chuyện cậu ăn cắp thiết bị ở bệnh viện mới được tôi đè xuống, bây giờ cậu lại đánh bác sĩ Phùng, cậu có thể ở lại trong bệnh viện nữa không??"
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Tôi không hề trộm cắp bất cứ thứ gì trong bệnh viện. Tất cả những điều này đều là do Phùng Thông vu cáo hãm hại. Hơn nữa, hắn ta còn dám đánh mẹ tôi, rõ là ức hiếp người quá đáng!"
Tôn Di Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, sau đó thấp giọng nói: “Nói điều này bây giờ cũng vô nghĩa, cậu lập tức đưa mẹ cậu rời khỏi bệnh viện Đông Hải đi. Về phần Phùng Thông, cứ giao cho tôi, tôi phụ trách cậu ta!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!