Những này này, Trần Nhàn rất lo cho chuyện kết hôn của Lâm Vân.
Tuy Lâm Vân trẻ tuổi đẹp trai nhưng hoàn cảnh gia đình hắn quá nghèo, đến giờ hắn và mẹ vẫn phải thuê nhà.
Hơn nữa, suốt 3 năm qua, tình cảm giữa Lâm Vân và Triệu Thu Nam luôn rất tốt.
Trần Nhàn từng gặp Triệu Thu Nam. Cô ta xinh đẹp lại luôn biết ngụy trang trước mặt Trần Nhàn nên bà cảm thấy cô ta sẽ là một người vợ hiền.
Trần Nhàn rất thích Triệu Thu Nam, mong cô ta và con trai bà có thể về chung một nhà.
**
Sáng sớm hôm sau, sau khi thu dọn đồ đạc ở nhà, Trần Nhàn đến bệnh viện Đông Hải.
Bà biết Triệu Thu Nam làm ở khoa nội. Nhưng khi mở cánh cửa phòng làm việc ra, Trần Nhàn liền trông thấy Triệu Thu Nam và một bác sĩ béo đang ngồi rất gần nhau, nắm tay nhau, trò chuyện và cười đùa.
Điều này khiến Trần Nhàn không vui, bà là một người phụ nữ rất bảo thủ.
Nhưng bà lại nghĩ, có lẽ giới trẻ bây giờ đều như vậy, họ có tư tưởng mới, quan niệm mới. Có lẽ tư tưởng mà bà tuân theo đã lỗi thời từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy Trần Nhàn, Triệu Thu Nam không khỏi chau mày, giọng điệu cũng không tốt đẹp gì: “Bác tới làm gì thế?”
Mặt Trần Nhàn vẫn nhuốm ý cười, bà bước tới cạnh Triệu Thu Nam, vui vẻ nói: “Tiểu Nam, con với Lâm Vân yêu nhau cũng 3 năm rồi, tình cảm của hai đứa luôn rất tốt. Theo bác thấy, hai đứa tìm dịp nào thích hợp để phụ huynh hai nhà gặp nhau, bàn chuyện cưới gả, con nghĩ thế nào?”
“Hả?” Triệu Thu Nam hơi sửng sốt, sau đó khó hiểu hỏi: “Sao thế này, Lâm Vân không nói gì với bác à?”
Trần Nhàn hồ nghi hỏi: “Nói với bác gì cơ?”
Triệu Thu Nam hừ lạnh: “Tôi và Lâm Vân chia tay rồi!”
“Chia tay!” Mặt Trần Nhàn tràn đầy vẻ kinh ngạc, bà nói: “Chuyện… chuyện này xảy ra lúc nào? Sao hai con lại chia tay?”
Triệu Thu Nam mất kiên nhẫn nói: "Đó là chuyện xảy ra mấy ngày trước. Nhân phẩm Lâm Vân không ra gì, anh ta đã trộm thiết bị của bệnh viện rồi bán ra chợ đen để kiếm lời. Anh ta bị phòng bảo vệ của bệnh viện bắt tận tay, bây giờ bị phạt làm y tá. Bác xem, sao tôi có thể không chia tay với người có nhân cách tệ như vậy chứ?”
"Không, không, không thể nào, nhất định là con đang gạt bác!"
Mặt Trần Nhàn tái nhợt, miệng bà không ngừng lẩm bẩm: “Bác hiểu Lâm Vân nhà bác, nhất định là người trong viện đã hiểu nhầm thằng bé!”
“Xì, phòng bảo vệ có tang chứng vật chứng rõ ràng, nhầm thế nào được?” Triệu Thu Nam chỉ tay vào Phùng Thông ngồi bên cạnh, nói tiếp: “Không tin bác cứ hỏi bác sĩ Phùng, anh ấy là con trai của giám đốc bệnh viện này!”
Phùng Thông lập tức đáp: “Đúng vậy, Lâm Vân là người không ngay thẳng. Ăn cắp đã đành, còn dám đánh tôi, thực sự rất quá đáng, bệnh viện đã quyết định sẽ đuổi hắn!”
“Gì cơ?” Trần Nhàn như bị sét đánh giữa trời quang. Điều mà bà luôn lo lắng nhất chính là tiền đồ của Lâm Vân, bà nhìn Phùng Thông với ánh mắt cầu xin: "Bác sĩ Phùng, ở đây chắc chắn có sự hiểu lầm. Lâm Vân trẻ người non dạ, cậu là người khoan dung độ lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với Lâm Vân!"
“Hừ, chẳng những muốn so đo với Lâm Vân đâu, tôi nhất định phải chỉnh chết hắn!” Phùng Thông bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc ý.
Trần Nhàn kéo cánh tay Phùng Thông, khổ sở cầu xin: “Bác sĩ Phùng, tôi thay mặt Lâm Vân xin lỗi cậu vì chuyện Lâm Vân đánh cậu. Xin cậu làm ơn đừng sa thải nó, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu!”
"Bà già chết tiệt, cút khỏi đây!" Phùng Thông ra sức rút cánh tay ra nhưng Trần Nhàn giữ tay hắn ta quá chặt. Trong lúc tức giận, hắn ta giơ tay tát thẳng vào mặt Trần Nhàn.
Sau đó hắn ta chỉ vào mũi bà và chửi: "Bà già chết tiệt, đừng vô liêm sỉ như vậy. Tôi nói cho bà biết, tôi chắc chắn sẽ chỉnh chết con trai bà!"
Một dấu bàn tay màu đỏ lập tức xuất hiện trên má Trần Nhàn. Bà quay đầu lại và kéo Triệu Thu Nam, cầu xin: “Tiểu Nam, con với Lâm Vân yêu nhau 3 năm, tình cảm sâu đậm, xin con nói với bác sĩ Phùng tha cho Lâm Vân!”
“Tôi đã chia tay với Lâm Vân rồi!” Triệu Thu Nam lạnh lùng đáp: “Bác đừng có lãng phí công sức nữa. Từ giờ trở đi, Lâm Vân sống chết thế nào không liên quan gì đến tôi!"
Trần Nhàn đau lòng quá đỗi, bà không hiểu sao Triệu Thu Nam lại tuyệt tình đến vậy.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Trần Nhàn, sương mù giăng trong lòng Phùng Thông vì vụ sàm sỡ lãnh đạo mấy ngày qua đã được cuốn sạch, hắn ta cười lạnh: "Bà già chết tiệt, muốn không truy cứu chuyện này cũng đơn giản thôi. Bà lập tức quỳ xuống cho tôi. Chỉ cần bà quỳ xuống, chưa biết chừng tôi có thể tha cho hắn!"
Trần Nhàn không nghĩ ngợi gì đã quỳ xuống: “Bác sĩ Phùng, chỉ cần cậu tha cho Lâm Vân thì kêu tôi làm việc gì tôi cũng đồng ý!”
“Ha ha ha…” Phùng Thông lộ ra nụ cười vui vẻ: “Lâm Vân ơi là Lâm Vân, chỉ dựa vào mày mà muốn đấu với tao à? Chỉ một câu nói của tao, mẹ mày đã ngoan ngoãn quỳ dưới chân tao. Chúng mày đều là bọn hèn mọn, chỉ cần một ngón tay của tao cũng đủ đè bẹp chúng mày!”
Lúc này Lâm Vân đi ngang qua và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng quỳ xin của mẹ hắn.
Hắn ngẩn người trong giây lát. Sau đó, mặt hắn đỏ bừng, hắn lao vào văn phòng như một mũi tên phóng khỏi dây cung.
Người mà Lâm Vân bận lòng nhất trên đời này chính là mẹ hắn. Sau khi ba hắn qua đời, hai mẹ con hắn sống nương tựa vào nhau. Hắn không cho phép bất cứ ai ức hiếp mẹ của hắn!
“Dám bắt nạt mẹ của tao, mẹ muốn chết rồi!” Lâm Vân nắm lấy cổ Phùng Thông, hai mắt hắn chất chứa sát ý.
Sắc mặt Phùng Thông tím tái, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn lạnh như băng, hắn ta gầm lên: "Lâm Vân, mày là đồ bỏ đi, có bản lĩnh thì mày giết tao đi!!"
"Đừng tưởng tao không dám!" Lâm Vân tăng thêm lực ở tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!