“A!”
Lãnh đạo giật thót, ra sức đẩy Phùng Thông: “Cậu muốn làm gì hả? Mau đứng dậy cho tôi!”
Nhưng dù sao lãnh đạo cũng chỉ là phụ nữ, nào khỏe mạnh như đàn ông? Trong phút chốc, Phùng Thông đã xé toạc chiếc áo len mỏng của lãnh đạo, để lộ chiếc áo lót màu đen bên trong.
"Đồ khốn!"
Phùng Nguyên Trạch tức giận lao tới tát Phùng Thông: “Phùng Thông, con điên rồi hả?”
Phùng Thông bị ăn một cái bạt tai mạnh, trên mặt lập tức xuất hiện dấu vết năm ngón tay.
Cái tát này cũng đánh cho Phùng Thông tỉnh hẳn người, hắn ta kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Làm phản rồi, làm phản rồi, quá đáng thật đấy!” Lãnh đạo khoanh tay trước ngực, che đậy bộ ngực của mình, tức giận nói: “Được được được, Phùng Thông chứ gì, tôi nhớ rõ cậu rồi!”
Dứt lời, lãnh đạo quay người rời đi trong cơn thịnh nộ.
“Lãnh đạo, chờ chút, xin nghe tôi giải thích!”
Phùng Nguyên Trạch vội vàng đuổi theo nhưng lãnh đạo hoàn toàn không để ý đến ông ta, lên xe rời đi.
Phùng Nguyên Trạch không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, giơ tay lên tát Phùng Thông thêm một cái, nói: "Sáng nay con uống nhầm thuốc à? Không ngờ con lại làm ra cái chuyện hoang đường như vậy, muốn tìm đường chết hả?"
“Cha ơi, mọi chuyện không như cha nghĩ đâu. Con… con.. lúc đó đầu óc con rất mơ màng, con hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra….” Phùng Thông hoảng sợ giải thích.
Phùng Nguyên Trạch trừng mắt: “Hừ, lát nữa cha mới tính sổ với con!”
Nói xong, ông ta lo lắng rời đi và cố gắng nghĩ cách giải quyết hậu quả.
Lâm Vân đang trốn trong góc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt hắn tươi như hoa.
Ha ha ha, Phùng Thông, mày cũng có ngày hôm nay, đáng đời mày!
Sau chuyện ngày hôm nay, Phùng Thông chắc chắn không thể trải qua những ngày tháng yên bình, ông ba của hắn ta cũng chẳng dễ chịu gì đâu.
Tâm trạng Lâm Vân vô cùng thoải mái, vui vẻ ở lại bệnh viện một ngày, tan sở thì rời đi như một cơn gió.
Lần nào Lâm Vân cũng bắt xe buýt về nhà. Vừa đến bến xe buýt, hắn đã nhìn thấy một đám phụ nữ đang tụ tập, có người hét lên: “Xảy ra tai nạn xe hơi rồi".
Lâm Vân hơi ngẩn người, sau đó vội lao vào đám đông.
Chỉ thấy một chiếc Porsche 911 màu đỏ và một chiếc Volkswagen va chạm với nhau, hai chiếc xe vỡ tan tành.
Nằm trên mặt đất là một cô gái mặc váy màu vàng nhạt, trên trán có máu, hoàn toàn bất tỉnh.
Bên cạnh cô gái là một người đàn ông đang ngồi, có lẽ anh ta đang choáng váng vì vụ tai nạn xe hơi vừa rồi.
“Người đàn ông không sao nhưng chắc cô gái bị đụng khá nghiêm trọng đấy!”
"Nhìn cô ấy kìa, mặt đầy máu, chắc khó giữ cái mạng nhỏ rồi!
“Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi 120!”
Lâm Vân vội bước đến cạnh cô gái bị tai nạn, vừa toan kiểm tra vết thương của cô gái thì…
“Thằng nhóc, mày muốn làm gì?” Một người đàn ông khỏe mạnh mặc bộ vest đen bên cạnh lập tức phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Lâm Vân, có lẽ hắn ta là vệ sĩ của cô gái.
"Tình huống của cô ấy rất nguy hiểm. Tôi là bác sĩ, có lẽ tôi có thể cứu được cô ấy!"
Vừa nói, Lâm Vân vừa đặt tay lên mạch trên cổ tay của cô gái, một luồng linh lực lập tức tiến vào cơ thể cô gái.
Ngay sau đó, toàn bộ tình trạng cơ thể của cô gái được Lâm Vân nhìn thấy rõ ràng, giống như một hình vẽ.
Cô gái này bị đụng trúng đầu nên bị thương ngoài da và chảy khá nhiều máu, nhưng não chỉ bị chấn động nhẹ.
Lâm Vân thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với vệ sĩ: "Tạm thời không có gì nghiêm trọng, chỉ cần đưa cô ấy đến bệnh viện là được!"
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Tim tên vệ sĩ mặc vest đen có thân hình cường tráng như vọt lên cổ họng, nếu tiểu thư của hắn ta xảy ra chuyện gì thì hắn ta chỉ có nước chịu chết mà thôi, nhưng lời của Lâm Vân đã khiến hắn ta yên tâm.
“Tránh đường, tránh đường!”
Vài người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen chen qua đám đông, sau đó một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với khuôn mặt to và đôi tai to bước tới.
Khi nhìn thấy cô gái nằm dưới đất, người đàn ông trung niên lập tức tức giận, quay lại mắng tài xế chiếc Volkswagen đang ngồi dưới đất chưa kịp bình phục: “Tôi nói cho anh biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định không tha cho anh.”
Người lái xe Volkswagen vừa tỉnh táo lại, không khỏi rùng mình khi nhìn thấy người đàn ông trung niên với khuôn mặt sát khí trước mặt: “Không phải tôi, không phải tôi, chính cô ấy đột nhiên lao tới nên mới xảy ra tai nạn…”
Lâm Vân lên tiếng: "Thưa ngài, tiểu thư này không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có não bị chấn động nhẹ, đưa đến bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ ổn thôi!"
“Cậu là ai?” Người đàn ông trung niên cau mày nhìn Lâm Vân.
"Tôi là bác sĩ bệnh viện Đông Hải, tôi tên là..."
Lâm Vân còn chưa nói xong thì bỗng ngẩn người, bởi vì hắn nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông trung niên này hơi tím tái.
Trong đầu hắn có một lượng thông tin khổng lồ, hắn cũng từng xem qua một số kiến thức bói toán Phong Thủy, nếu ấn đường [1] của một người chuyển sang màu đen thì tức là vận rủi đã đến, nếu mặt đỏ lên là điềm báo may mắn, còn nếu mặt mày hơi tím tái thì người đó đang bị bệnh nặng.
[1]: Phần nằm giữa hai lông mày.
Lâm Vân điềm nhiên như không truyền một luồng linh lực vào trong cơ thể người đàn ông trung niên, quả nhiên phát hiện có điều bất thường.
Lâm Vân cau mày và nói: "Thưa ngài, ngài có bệnh à?"
“Xấc xược!” Đôi mắt tên vệ sĩ bên cạnh trở nên sắc bén: “Nhóc con, mày muốn chết hả?”
Lâm Vân thờ ơ mỉm cười, không giải thích mà chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên ngẩn người giây lát, sau đó kinh ngạc liếc nhìn Lâm Vân, chặn tên vệ sĩ bên cạnh lại, cười hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu nói tôi bị bệnh à? Là bệnh gì?"
Lâm Vân trầm giọng nói: "Kinh mạch của ngài trì trệ tầm năm năm rồi, tình hình rất nghiêm trọng, e rằng không đến một tháng, ngài không giữ được mạng nữa đâu!"
“Hả?" Người đàn ông trung niên không khỏi kinh ngạc.
Tên vệ sĩ bên cạnh tức giận đưa tay tóm lấy Lâm Vân: "Nhóc con được lắm, dám trù ẻo Hàn Gia của bọn tao à, muốn chết hả!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!