Mấy ngày tiếp theo, Lâm Vân bị sắp xếp làm hộ sĩ nam.
Quét rác, lau nhà, đổ rác, tất cả các việc nặng khác đều là của anh.
Tất cả đều do Phùng Thông dặn riêng bên trạm hộ sĩ để trừng phạt Lâm Vân.
Thậm chí, công việc khuân vác thi thể đến nhà xác lúc nửa đêm đều giao cho Lâm Vân.
Người nhát gan sẽ không làm được công việc này, nhưng Lâm Vân đều nhịn xuống.
Mấy ngày nay hắn đang suy nghĩ xem nên trả thù Phùng Thông và Triệu Thu Nam như thế nào, hắn phải làm đôi nam nữ chó chết này trả giá đắt.
Buổi tối, hắn miệt mài tìm hiểu thần thông Ngũ Đế Đại Ma trong đầu.
Thần thông Ngũ Đế Đại Ma là một môn thần thông tu hành cực kỳ tinh diệu, chủ yếu dùng tinh thần tu hành nguyên thần, phối hợp với thần thông Ngũ Hành, có thể thi triển ra uy lực cực mạnh.
Mấy ngày nay Lâm Vân chú tâm tu hành thuật Nguyên Thần Tinh Thần, cảm giác được sức sống của mình rất dồi dào, cả cơ thể từ trong ra ngoài giống như có vô vàn sức lực.
Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu thử luyện kiếm khí Đại Tự Tại Huyền Kim trong thần thông Ngũ Đế Đại Ma.
Cố gắng mấy ngày, Lâm Vân đã học được rót linh khí trong cơ thể vào đầu ngón tay, phát ra một kiếm khí nhỏ như ngón tay cái.
Tất nhiên, uy lực rất nhỏ, hắn đã thử rồi, ngay cả vách tường cũng không đục được.
Nhưng không sao, chỉ cần tiếp tục cố gắng khắc khổ tu hành, sớm hay muộn có một ngày kiếm khí Đại Tự Tại Huyền Kim của hắn có thể chém núi cắt biển, phát huy ra uy lực to lớn.
Hôm nay, Lâm Vân vừa đi vào bệnh viện thì nhìn thấy vô số hộ sĩ đang quét dọn vệ sinh, lau kính, quét rác, đại sảnh của bệnh viện không nhiễm một hạt bụi.
Lâm Vân tò mò hỏi một hộ sĩ: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Hộ sĩ lau mồ hôi trên trán: “Lãnh đạo đến thị sát bệnh viện chúng ta, chỉ khổ đám công nhân tầng chót chúng ta, có chiến tích đều đưa hết lên lãnh đạo bên trên.”
Lâm Vân không có thời gian quan tâm những việc này, đang định trở lại vị trí công tác của mình.
Nhưng oan gia ngõ hẹp, đúng lúc này Phùng Thông và Triệu Thu Nam đi vào trong đại sảnh bệnh viện.
Triệu Thu Nam khoác cánh tay Phùng Thông, nhìn rất thân mật.
Nhìn thấy Lâm Vân, Phùng Thông hơi sửng sốt, còn tưởng rằng thằng nhãi này biết khó mà lui, đã rời khỏi bệnh viện, không ngờ vẫn còn ở đây.
Nhưng như vậy càng tốt, chỉ cần hắn ở bệnh viện, hắn ta có vô số cách trừng phạt hắn.
“Ha ha, hộ sĩ Lâm, xin chào!”
Phùng Thông ghé sát tai Lâm Vân, châm chọc nói: “Mày chỉ là một thằng ăn trộm, trộm đồ của bệnh viện bán lấy tiền, đúng là nghèo điên rồi!”
“Tao có phải trộm hay không, trong lòng mày biết rõ!” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi.
Phùng Thông cố ý lớn tiếng nói: “Trong lòng tao biết rất rõ, nhân phẩm của mày có vấn đề, bảo vệ đã lục soát được chứng cứ trong tu thay quần áo của mày, mày còn cãi cố? Mày là một tên trộm!”
Các hộ sĩ khác chụm đầu ghé tai nói thầm, nhìn về phía Lâm Vân với ánh mắt khác thường.
Lâm Vân cảm nhận được sự khuất nhục vô tận, hận không thể lớn tiếng giải thích với mọi người mình không phải trộm.
“Đấu với tao, một thằng phế vật như mày cũng xứng?”
Trong lòng Phùng Thông cực kỳ đắc ý, nói: “Đừng gấp, tiếp theo tao sẽ từ từ dạy dỗ mày, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi đắc tội tao!”
Đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên đi vào trong bệnh viện, mọi người lập tức chào hỏi.
“Viện trưởng Phùng!”
“Viện trưởng Phùng!”
“Chào buổi sáng, viện trưởng Phùng!”
Phùng Thông cũng vội vàng đi qua, cung kính nói: “Cha!”
Phùng Nguyên Trạch nhíu mày, nói: “Sáng sớm đứng chỗ này ríu rít cái gì vậy? Lãnh đạo đã đến cửa, mấy người muốn lãnh đạo chế giễu hả?”
Phùng Thông nở nụ cười xấu hổ, sau đó chỉ vào Lâm Vân: “Cha, đều do tên này, một tên trộm cứ nằng nặc lắm mồm, chọc tức con, con thấy hắn cố ý làm vậy!”
Phùng Nguyên Trạch liếc nhìn Lâm Vân, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho mấy người, chuyện hôm nay cực kỳ quan trọng với bệnh viện chúng ta, nếu ai làm hỏng chuyện, đừng trách tôi không nể tình!”
Nói xong, Phùng Nguyên Trạch vội vàng cho mọi người xếp hành, chào đón lãnh đạo.
Phùng Nguyên Trạch còn thì thầm bên tai Phùng Thông: “Lát nữa lãnh đạo đến, cha dẫn con đi chào lãnh đạo, biểu hiện cho tốt, nếu lãnh đạo nhớ mặt con, sẽ có lợi cho tương lai sau này!”
Phùng Thông vui vẻ, nói: “Cha, yên tâm đi, con sẽ biểu hiện thật tốt!”
Lâm Vân đứng sau bình hoa phía hành lang, ghi nhớ cuộc đối thoại của hai cha con nhà họ Phùng.
Sau khi tu hành thuật Nguyên Thần Tinh Thần, không những tố chất thân thể tốt hơn lúc trước, các giác quan cũng trở nên nhanh nhạy, cho dù cách rất xa cũng có thể nghe rõ âm thanh.
Lâm Vân nở nụ cười lạnh lùng, nghĩ thầm: Muốn biểu hiện? Ha hả, chờ lát nữa tao sẽ giúp mày biểu hiện rất tốt!
Rất nhanh, dưới sự chào đón nồng nhiệt, lãnh đạo đi vào trong đại sảnh bệnh viện.
Một người phụ nữ trung niên tầm 45 tuổi, khí chất cao quý, nhìn qua đã biết có địa vị cao.
Sau khi mọi người vỗ tay chào đón, Phùng Nguyên Trạch lập tức bước lên trước, nói vài câu chào mừng lãnh đạo đến kiểm tra…
Lâm Vân trốn trong góc phòng, trộm vận chuyển kiếm khí Đại Tự Tại Huyền Kim, ngưng tụ ra một kiếm khí vô hình trên đầu ngón tay, duỗi tay, kiếm khí cắt đứt đũng quần của Phùng Thông, lộ ra đồ vật đen sì bên trong.
Nhưng Phùng Thông cũng không phát hiện, hắn ta đang mải vỗ tay, sắc mặt kích động, chờ đợi lát nữa đi lên thể hiện bản thân.
Sau khi nói một vài câu xã giao với lãnh đạo, Phùng Nguyên Thông chỉ vào Phùng Thông, nói: “Lãnh đạo, người này chính là Phùng Thông, phó chủ nhiệm khoa Nội của bệnh viện chúng tôi, cậu ấy vừa đi du học trở về từ nước Mỹ, y thuật lợi hại!”
Phùng Thông rất có mắt nhìn, vội vàng đi đến bên cạnh Phùng Nguyên Trạch, nở nụ cười nịnh nọt: “Lãnh đạo, tôi là Phùng Thông!”
Ai ngờ, đột nhiên sắc mặt của lãnh đạo đỏ bừng, xấu hổ khó xử.
Phùng Thông sửng sốt, không lẽ lãnh đạo coi trọng hắn ta?
Phùng Nguyên Trạch cũng phát hiện không đúng, cúi đầu nhìn, trừng to mắt, trong lòng tức điên, đầu tiên trừng mắt nhìn Phùng Thông, sau đó vội vàng đứng chắn trước mặt Phùng Thông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!