“Lâm Vân, cha tôi đến rồi, tôi đi trước!”
Nhìn thấy một chiếc siêu xe chạy đến, Hàn Oánh Oánh nhận ngay ra đó là xe của cha mình, vì vậy báo một câu với Lâm Vân, sau đó vội vàng chạy đi.
Lâm Vân định đi cùng, kết quả một bóng người xuất hiện trước mặt, chính là Phùng Nguyên Trạch.
Phùng Nguyên Trạch có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Vân, sau đó lạnh lùng nói: “Tại sao mày lại ở đây?”
Lâm Vân nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ông ở đây được, tại sao tôi lại không thể ở đây?”
Phùng Nguyên Trạch khịt mũi coi thường: “Tất nhiên là tao đến đây tham gia tiệc, ngược lại là mày, ăn mặc được đấy, sao hả, cũng tham gia bữa tiệc lần này? Ha ha, không phải ai cũng có thể tham gia bữa tiệc này đâu, không phải mày đến đây đến ra vẻ đó chứ!”
Phùng Nguyên Trạch không tin Lâm Vân có thể tham gia được bữa tiệc như này.
“Ông có thể tham gia, tại sao tôi không thể tham gia?” Lâm Vân tức giận nói: “Ông tự coi lại bản thân đi!”
“Hừ!” Phùng Nguyên Trạch lạnh lùng nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi vào, xem mày có thể đi vào không!”
Nói xong, Phùng Nguyên Trạch đi thẳng vào cửa khách sạn.
Lâm Vân dở khóc dở cười, Phùng Nguyên Trạch đã hơn 50, sao còn giống như một đứa trẻ vậy?
Nhưng nếu Phùng Nguyên Trạch muốn thấy hắn xấu mặt, hắn không thể để ông ta đắc ý.
Phùng Nguyên Trạch đi đến cửa khách sạn, lấy ra thư mời.
Nhân viên phục vụ trông cửa lập tức cho Phùng Nguyên Trạch đi qua, sau đó nhìn về phía Lâm Vân.
“Tiên sinh, thư mời của ngài đâu?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“A…” Lâm Vân xấu hổ nói: “Còn có thư mời hả? Tôi không biết, tôi đi theo người khác đến!”
Sắc mặt của nhân viên phục vụ rất khó coi: “Tiên sinh, không có thư mời không thể đi vào!”
Phùng Nguyên Trạch lạnh lùng nói: “Vệ sĩ, mấy người còn đứng ngơ ra đó làm gì? Thân phận của người này không rõ, muốn trà trộn vào bữa tiệc, khả năng cao muốn làm chuyện xấu gì đó với các nhân vật lớn bên trong!”
Nói xong, đám vệ sĩ lập tức đi đến, bao vây Lâm Vân.
Phùng Nguyên Trạch cười đắc ý: “Ranh con, tao đã nói rồi, không phải ai cũng có thể tham gia bữa tiệc này, với loại người dưới tầng chót như mày, đứng đợi bên ngoài đi!”
“Tiên sinh, mời ngài rời đi!” Một vệ sĩ trong số đó lạnh lùng nói: “Hôm nay có bữa tiệc lớn, không có thư mời không thể vào, xin ngài đừng làm tôi khó xử, nếu không tôi sẽ không khách khí!”
“Chuyện gì vậy?”
Lúc này, một nam một nữ đi đến, nam là Hàn Thành Sơn, nữ là Hàn Oánh Oánh.
Lâm Vân nói: “Hàn tiên sinh, đám vệ sĩ này nói tôi không có thư mời, không cho tôi vào!”
“Vớ vẩn!” Hàn Thành Sơn lạnh lùng nói: “Mấy con chó trông cửa cũng dám cản trở người anh em của Hàn Thành Sơn này? Còn không nhanh tránh ra cho tôi!”
Vài tên vệ sĩ giật mình, không ngờ tên nhóc mới 20 này lại là nh em của Hàn Thành Sơn.
Phùng Nguyên Trạch càng khiếp sợ hơn, sao có thể, nhà họ Hàn chính là gia tộc lớn đỉnh cấp ở Đông Hải, thế lực cực lớn, Hàn Thành Sơn cũng là một cao thủ, Lâm Vân chỉ là một bác sĩ cỏn con ở bệnh viện Đông Hải, sao có thể là anh em của Hàn Thành Sơn?
Vệ sĩ vẫn có chút khó xử, dường như không định tránh ra.
Hàn Thành Sơn nhíu mày, sắp phun lửa.
Lúc này, Hàn Oánh Oánh lấy ra ba tấm thư mời, đưa qua: “Đây là thư mời của ba người chúng tôi, bây giờ mấy người có thể tránh ra chưa?”
Vệ sĩ dẫn đầu thấy vậy, lập tức tránh ra, mỉm cười nói: “Có thể có thể, Hàn tiên sinh, không phải tôi làm khó ngài, mà do Tề thiếu đã hạ lệnh, không có thư mời, không được bỏ vào, tôi cũng chỉ là người nhận tiền, làm việc thay người mà thôi, nếu đã đắc tội chỗ nào, mong ngài bao dung!”
Hàn Thành Sơn hừ lạnh, xung quanh nhiều người như vậy, ông ta lười so đo với một vệ sĩ, truyền ra ngoài lại ném mặt.
Ba người đi vào bên trong khách sạn, Lâm Vân không thèm quay đầu nhìn Phùng Nguyên Trạch: “Phó viện trưởng Phùng, tôi nói rồi, ông có thể vào, tôi cũng có thể vào, cất cái bộ dáng kiêu ngạo kia của ông đi, trong lòng tôi, ông không là gì cả!”
“Mày…” Sắc mặt của Phùng Nguyên Trạch xanh mét, nhưng ngại với Hàn Thành Sơn, ông ta cũng không dám nhiều lời, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Vân.
Mọi người đi vào bên trong thính phòng lớn nhất ở khách sạn, bên trong có một suối phun âm nhạc, phía trên là một đèn thủy tinh khổng lồ đắt tiền, dưới ánh đèn thủy tinh, cả căn phòng hiện lên ánh vàng lóng lánh, làm người cảm nhận được sự giàu có cao cấp.
Không ít người tham gia bữa tiệc lần này, tất cả đều là chính khách và phú thương cùng với các gia tộc lớn ở Đông Hải, lúc này, mọi người tụ lại tốp năm tốp ba với nhau, vừa nói vừa cười.
Lâm Vân và Hàn Oánh Oánh đứng trong góc, nhìn các loại đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn, nhưng không ai ăn, Lâm Vân lắc đầu, thật sự phí phạm của trời!
Hàn Oánh Oánh đứng bên cạnh Lâm Vân, giới thiệu Lâm Vân với các quý nhân.
Lâm Vân cũng rất tò mò, rốt cuộc vị Tề thiếu này là thần thánh phương nào, tổ chức bữa tiệc này, gần như mời tất cả các nhân vật có uy tín danh dự ở Đông Hải đến đây.
Lúc này, một người phụ nữ đi vào trong sảnh chính, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, giống như thiên thần.
Làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, dáng người quyến rũ, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong sảnh chính.
“Người đẹp này là ai vậy, quá xinh đẹp!”
“Oa, người đẹp như vậy… Chỉ có trên trời thôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!