"Được, được, được!"
Tổng giám đốc Lý kìm nén tâm tình có hơi kích động của mình, nói với mọi người ở xung quanh: "Cha tôi muốn nghỉ ngơi, chúng ta mau ra ngoài đi!"
Mọi người vội vàng gật đầu, chỉ để lại một y tá trẻ để chăm sóc cho người bệnh, những người còn lại đều đi đến trong phòng họp.
Tổng giám đốc Lý vô cùng kích động nói với Lâm Vân: "Cậu Lâm, thật sự cảm ơn cậu, y thuật của cậu quả là kỳ diệu, thật không dám giấu giếm gì, tôi đã đưa ông cụ đi khắp các bệnh viện lớn bé ở trong và cả ngoài nước, thậm chí dùng cả các bài thuốc dân gian được người ta chỉ dẫn, tất cả đều không có công hiệu, đến khi cậu ra tay thì cha của tôi mới khôi phục lại thần trí, thật là quá thần kỳ!"
Lâm Vân thản nhiên cười: "Tổng giám đốc Lý không cần phải khách khí, chỉ là người bệnh dính phải một vài thứ không mấy sạch sẽ, loại bỏ mấy thứ đó xong là sẽ khoẻ mạnh trở lại!"
Tổng giám đốc Lý sửng sốt, vội vàng hỏi lại: "Chẳng lẽ thật sự có thứ như quỷ thần tồn tại ở trên đời này sao?"
Lâm Vân cười nói: "Thật ra thì không chỉ là mấy thứ thần quỷ này có thể ảnh hưởng đến thần trí con người, cũng có nhiều loại năng lượng tiêu cực, khi tiến vào bên trong đại não cũng sẽ phát sinh ra loại chuyện này."
"Thì ra là thế!"
Tổng giám đốc Lý bừng tỉnh, sau đó quay đầu lại nói với Trương Minh Viễn: "Viện trưởng, không ngờ bệnh viện của các người còn có bác sĩ trình độ cao đến như vậy!"
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Việc tôi trị liệu cho cụ Lý không hề liên quan đến bệnh viện Đông Hải!"
Chỉ trong một thoáng, sắc mặt của các bác sĩ ở đây đều vô cùng khó coi.
Trương Minh Viễn há miệng thở dốc, muốn bác bỏ lời của Lâm Vân, nhưng lại nhớ đến vừa rồi Phùng Nguyên Trạch đã luôn miệng nhắc khi xảy ra chuyện gì thì bệnh viện không chịu trách nhiệm, nên lời hắn nói bây giờ khiến ông ta nhất thời không thể phản bác được.
Nhưng lúc này, Phùng Nguyên Trạch lại đứng bật dậy: "Lâm Vân, cậu như vậy là có ý gì hả? Cậu đừng có quên, là bệnh viện của chúng ta nâng đỡ cậu, cậu đúng là kiểu vừa mới biết đi đường thì đã quên mất mẹ của mình là ai!”
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Lúc chữa bệnh thì không thấy ông đâu, lúc tính công lao thì ông lại nhảy ra ngoài, nếu ông có khả năng vậy sao lại không trị khỏi bệnh cho cha của Tổng giám đốc Lý đi hả?"
"Chuyện này… chuyện này…" Phùng Nguyên Trạch lắp bắp.
"Đủ rồi!" Tôn Di Nhiên đứng dậy, cắt ngang cuộc tranh luận của hai người, trầm giọng nói: "Chúng ta là bác sĩ, thiên chức của chúng ta là cứu người, chỉ cần cụ Lý được trị hết bệnh là tốt rồi, chúng ta nên vui mừng chứ không phải ở đây tranh luận!"
Tổng giám đốc Lý vừa lòng gật đầu: "Bác sĩ Tôn nói rất đúng!"
Sắc mặt của Phùng Nguyên Trạch lại càng khó coi thêm, nói một hồi mấy người là vì mạng sống bệnh nhân, còn ông ta là vì danh lợi?
Tổng giám đốc Lý nhìn thoáng qua mặt đồng hồ trên cổ tay, quay đầu lại nói với Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, cha của tôi đành phải nhờ các ông!"
Trương Minh Viễn lập tức vỗ ngực, đảm bảo nói: "Tổng giám đốc Lý cứ yên tâm, bệnh viện của chúng tôi nhất định sẽ cho ông Lý điều kiện chữa bệnh tốt nhất, để ông Lý phục hồi như lúc ban đầu!"
Tổng giám đốc Lý lại liếc nhìn Lâm Vân một cái, cười nói: "Bác sĩ Lâm, cảm ơn cậu, tôi cáo từ trước!"
"Tổng giám đốc Lý không cần khách khí!" Biểu tình của Lâm Vân đạm nhiên.
Đợi đến lúc Tổng giám đốc Lý đi rồi, sau đó Trương Minh Viễn nhìn mọi người xung quanh: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người lo việc của mình đi, Lâm Vân, cậu đến văn phòng của tôi một chuyến!"
Nói xong câu này, Trương Minh Viễn là người rời đi đầu tiên.
Sau khi Lâm Vân đi rồi, ánh mắt của Phùng Nguyên Trạch dần dần trở nên âm trầm.
Không ngờ tên Lâm Vân này lại có được thủ đoạn như thế, trị được hết bệnh của ông Lý, Trương Minh Viễn gọi Lâm Vân đến, chắc chắn là vì muốn làm thân với đối phương, nếu Lâm Vân có Trương Minh Viễn làm chỗ dựa, sau này muốn chỉnh hắn sẽ không dễ dàng như thế.
Không được, nhất định phải nghĩ ra cách tống cổ tên này khỏi bệnh viện.
...
Văn phòng của Trương Minh Viễn trang trí cũng không xa hoa, ngược lại lại có vẻ cổ kính, hơn nữa còn có hương thuốc thoang thoảng tràn ngập văn phòng, mới ngửi thì người ta sẽ lập tức bình tĩnh lại.
Lâm Vân tiến vào bên trong văn phòng Trương Minh Viễn, hắn không thích loanh quanh lòng vòng, thẳng thắng hỏi vào chủ đề: "Viện trưởng Trương, có chuyện gì thế?"
Trên khoé môi của Trương Minh Viễn là nụ cười tươi, tự mình pha một tách trà, đặt ở trước mặt Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm, chẳng ngờ y thuật của cậu lại cao minh đến thế, chỉ cần vài bước là dễ dàng chữa khỏi bệnh cho cụ Lý , thật là chân nhân bất lộ tướng mà!"
Lâm Vân nhún vai: "Dù có y thuật như thế thì đã sao? Còn không phải chỉ là một bác sĩ thực tập à?"
Trương Minh Viễn lập tức nói: "Bác sĩ Lâm, vài ngày nữa, trên danh sách bác sĩ chuyển chính thức sẽ đề tên của cậu, nếu không có vấn đề gì thì rất nhanh thôi, cậu sẽ có thể vào làm bác sĩ chính thức!"
Lâm Vân sửng sốt, Trương Minh Viễn là đang làm thân với mình à?
Trương Minh Viễn cười nói: "Bệnh viện lớn bé ở trong và ngoài nước nhiều như thế, cũng chưa ai có thể chữa hết bệnh của cụ Lý, thế nhưng ông ấy lại được trị hết ở bệnh viện chúng ta, chuyện này mà truyền ra ngoài, bệnh viện của chúng ta sẽ nổi tiếng, danh dự cũng nâng cao, chuyện này thì phải cảm ơn cậu trước!"
Lâm Vân lại vô cùng bình thản: "Viện trưởng không cần phải khách khí, cứu người chính là thiên chức của bác sĩ chúng ta!"
"Chuyện của cậu và phó viện trưởng, tôi đã biết, cậu không cần lo lắng, lát nữa, tôi sẽ đi tìm ông ta để nói rõ chuyện này.” Trương Minh Viễn chậm rãi nói: "Ông ta là phó viện trưởng, cần suy xét khá nhiều mặt, cậu cũng đừng để ý quá nhé!"
"Tôi biết rồi!" Lâm Vân gật đầu.
...
Tôn Di Nhiên về phòng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc y thuật của Lâm Vân học từ đâu?
Chuyện cải tử hoàn sinh đã vượt qua khả năng hiểu biết về y học của cô, mà chuyện thần bí như dùng khí ngự châm kia thì lại càng làm cho cô ngạc nhiên hơn nữa.
Xem ra, trước đây cô đã hơi coi nhẹ Lâm Vân Lâm Vân này đúng là có chút tài năng..
Trị hết bệnh cho cha của Tổng giám đốc Lý, toàn bộ bệnh viện đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng sung sướng.
Trương Minh Viễn lại kiểm tra toàn diện lại cho cụ Lý một lần nữa, xác định là thân thể chỉ hơi suy yếu, không còn triệu chứng của bệnh khác, chỉ cần điều dưỡng thêm mấy ngày là có thể xuất viện.
Còn Lâm Vân đã thành công dạy cho mấy tên bác sĩ kia một bài học, bây giờ đã không còn ai dám xem thường hắn.
Đến giờ tan tầm, Tôn Di Nhiên thay quần áo đi làm ra, mặc lại quần áo bình thường rồi rời bệnh viện.
Kết quả vừa đi đến cửa bệnh viện, một đứa bé chạy tới trước mặt.
"Xin chào, cô có phải là bác sĩ Tôn Di Nhiên không ạ?" Đứa nhỏ hỏi.
Tôn Di Nhiên tò mò nhìn đứa trẻ: "Đúng, là cô, cháu có chuyện gì à?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!