Phùng Nguyên Trạch đen mặt nói: "Tổng giám đốc Lý, không thành vấn đề, thế nhưng nếu tên này không cứu được người thì chuyện này không có liên quan gì đến bệnh viện chúng tôi!"
Người đàn ông vẫn không để ý ông ta.
Phùng Nguyên Trạch lại hướng mắt nhìn về phía Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, ông coi thằng kia đang làm cái trò gì!"
Trương Minh Viễn nhíu mày, đi đến bên cạnh Lâm Vân: "Cậu thật sự có thể cứu sống ông ấy?"
"Có thể, nhưng nếu còn nói chuyện nữa với ông thêm mấy câu nữa thì chỉ sợ sẽ không thể cứu được!" Lâm Vân mặt không biểu tình nói.
Trương Minh Viễn sửng sốt, không ngờ Lâm Vân mà lại dám nói chuyện với ông ta như thế.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc kia của Lâm Vân, không giống như là đang nói giỡn, ông ta chỉ có thể ém lửa giận xuống.
Trong lòng Phùng Nguyên Trạch lại vô cùng vui vẻ, Lâm Vân ỷ bản thân quen biết Hàn Sơn Thành, đánh tàn phế con ông ta, mối hận này ông ta chưa trả đâu.
Chờ lát nữa, sau khi Lâm Vân bất lực trở ra, ông ta nhất định phải thêm mắm thêm muối trước mặt Trương Minh Viễn và Tổng giám đốc Lý để họ đuổi Lâm Vân ra khỏi bệnh viện, nếu Tổng giám đốc Lý có thể dạy Lâm Vân một trận thì càng tốt.
Tôn Di Nhiên lo lắng đứng bên cạnh Lâm Vân, hy vọng có thể giúp đỡ hắn một chút.
Lâm Vân liên tục ép tim cho người bệnh, lại ấn thêm mấy lần, sau đó nắm lấy mạch môn ở cổ tay, truyền một dòng linh lực vào bên trong cơ thể người bệnh, kích hoạt các cơ quan đã ngừng hoạt động.
Rồi mọi người lập tức nhìn thấy một chuyện khiến cho toàn bộ đều kinh hãi, người bệnh đột nhiên cử động.
"Khụ khụ…"
Bệnh nhân chậm rãi mở mắt ra, các loại thiết bị ở bên cạnh cũng bắt đầu hoạt động.
"Chuyện này… sao có thể! Bệnh nhân thật sự sống lại rồi!"
"Chuyện này quả thực là kỳ tích của y học, người bệnh đã tử vong, thế mà có thể sống lại lần nữa!"
"Lâm Vân cũng chỉ là một bác sĩ thực tập, sao lại có được trình độ xuất sắc như vậy?"
"Vừa rồi cậu ta đã dùng phương pháp gỉ, tôi cũng chưa nhìn rõ nữa!"
Tất cả bác sĩ nhìn nhau, ai nấy đều vô cùng sửng sốt, cả một đám người đều khiếp sợ.
"Chuyện này… chuyện này…" Phùng Nguyên Trạch há hốc mồm, giống như bồ câu ăn phải phân, qua một lúc lâu vẫn không nói thành lời.
Cứu sống bệnh nhân đã được tuyên bố tử vong, đây là chuyện vượt qua sự hiểu biết của ông ta.
Trương Minh Viễn cũng giật mình giống như mọi người, ông ta vội vàng đi đến, nhìn xem các chỉ số của bệnh nhân.
Tổng giám đốc Lý kích động không thôi, đi đến túm lấy tay Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm quả nhiên là y thuật cao siêu, thật sự quá lợi hại, cứu sống được cụ ông nhà tôi rồi, thật sự rất cảm ơn bác sĩ!"
"Cứu người chữa bệnh là thiên chức của bác sĩ chúng tôi, Tổng giám đốc Lý không cần phải khách khí!" Lâm Vân cười nói.
Lúc này, Trương Minh Viễn nhíu mày nói: "Tuy rằng người bệnh đã sống lại nhưng chứng động kinh… Hình như vẫn chưa thuyên giảm!"
Tổng giám đốc Lý sửng sốt, sau đó lại nhìn sang Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm, bệnh của ông cụ nhà tôi có thể trị dứt điểm không?"
Lâm Vân gật đầu: "Có thể!"
"Bác sĩ Lâm, không nên vội vàng kết luận!"
Phùng Nguyên Trạch phản ứng lại, nghiêm nghị nói: "Bệnh tình của ông Lý đã được nhiều chuyên gia tại các bệnh viện hàng xem qua, tất cả đều bó tay không có biện pháp, thế mà cậu lại dám dõng dạc tuyên bố bản thân có thể trị hết bệnh của ông Lý sao!"
Các vị bác sĩ ở bên cạnh cũng phản ứng lại lời này, một đám người cũng khe khẽ nghị luận với nhau.
"Vị bác sĩ thực tập này mạnh miệng phết!"
"Hừ, tôi đoán vừa rồi tên nhóc này chỉ là mèo mù vớ được chuột chết thôi, hiện tại lại nói có thể trị được bệnh mà vô số chuyên gia cũng không thể chữa, hết cứu!"
"Đúng thế, tuổi còn nhỏ mà mạnh miệng phết!"
Ánh mắt Lâm Vân lạnh như băng nhìn bốn phía chung quanh: "Vừa rồi mấy người còn tuyên bố bệnh nhân đã tử vong, không phải là do tôi cứu sống lại à? Một đám lang băm thì có tư cách gì mà nghi ngờ tôi?"
Sau đó, Lâm Vân nói với Tổng giám đốc Lý: "Tổng giám đốc Lý, ngài cũng thấy rồi đó, phó viện trưởng bệnh viện không tin tôi có thể cứu sống người bệnh, được rồi, ca này tôi không trị!"
"Bác sĩ Lâm, đừng mà!"
Tổng giám đốc Lý giống như mèo bị dẫm phải đuôi, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Vì bệnh của cụ ông nhà mình mà ông ấy đã trằn trọc suốt thời gian dài, đi rất nhiều nơi, thậm chí là ra nước ngoài luôn, nhưng vẫn không khám ra được là bị cái gì, hôm nay khó khăn lắm mới có được chút hi vọng le lói, đương nhiên ông ấy không thể nào từ bỏ.
Vì thế ông ấy lạnh lùng nói với Phùng Nguyên Trạch: "Phó viện trưởng Phùng, mấy người đã không trị được bệnh của cha tôi, bây giờ lại còn ngăn cản người khác chữa sao, đây rốt cuộc là đang có ý gì hả? Hay là ông muốn nhìn cha tôi chết?"
Trên mặt Phùng Nguyên Trạch lập tức nở nụ cười tươi rói: "Tổng giám đốc Lý tuyệt đối đừng hiểu lầm như thế, thằng ranh kia nói bậy, tôi sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện chúng tôi."
"Đủ rồi!" Tổng giám đốc Lý mất kiên nhẫn nói: "Dù sao các người cũng không có biện pháp, để cho vị bác sĩ Lâm này thử một lần xem sao!"
Phùng Nguyên Trạch ngăn cản: "Tổng giám đốc Lý, để cho bác sĩ Lâm chữa trị đương nhiên là không có vấn đề, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Tổng giám đốc Lý làm lơ Phùng Nguyên Trạch mà nhìn sang Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm, bắt đầu đi!"
Lâm Vân lấy ra kim bạc đã được chuẩn bị trước, ngay sau đó đã dùng khí điều khiển kim, hơn trăm cây kim bạc đã nhanh chóng đâm vào các huyệt vị trên đầu và trên mặt bệnh nhân, chỉ trong một lúc, gương mặt người bệnh đã đầy kim như một con nhím.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Trương Minh Viễn mở to, chấn động cỡ nào thì không cần nói: "Này… Đây là dùng khí ngự châm? Sao có thể, chuyện này không phải là không tồn tại sao…"
Phùng Nguyên Trạch khó hiểu, hỏi: "Viện trưởng Trương, cái gì là dùng khí ngự châm?"
Trương Minh Viễn trầm giọng nói: "Tôi từng thấy trong sách cổ, ở thời cổ có đại phu có y thuật cao siêu, căn bản là không cần phải dùng tay đụng vào kim, mà là dùng khí điều khiển, là một phương pháp châm cứu cực kỳ cao siêu, thế nhưng đến bây giờ thì đã thất truyền!"
Phùng Nguyên Trạch nhíu mày, không ngừng lẩm bẩm: "Dùng khí ngự châm? Có phải thằng ranh này giả thần giả quỷ hay không?"
Linh lực trong cơ thể của Lâm Vân xuyên qua kim bạc tiến vào bên trong óc của bệnh nhân.
Đúng như lời suy đoán của Trương Minh Viễn, người bệnh động kinh là do bị thứ không sạch sẽ quấy phá, cho nên mới khiến cho tinh thần thất thường.
Đương nhiên, thứ không sạch sẽ này không nhất thiết phải là thần quỷ, cũng có khả năng là một loại năng lượng đặc thù tiến vào trong đầu bệnh nhân, quấy nhiễu khiến cho tinh thần bệnh nhân rơi vào tình trạng hiện tại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!