Lâm Vân cũng có chút giật mình, không ngờ đó là căn biệt thự tốt nhất ở đây.
Hai tên bảo vệ đề phòng nhìn Lâm Vân, trực tiếp tịch thu luôn chìa khóa.
“Nhóc con, nếu mày muốn giả danh lừa bịp thì mày tìm sai chỗ rồi, nơi này không phải nơi mà phường trộm cắp như mày có thể tới!”
“Ở đây toàn là ông chủ giàu có cao quý, có ai mà tao không biết chứ? Mày nên cút sớm đi, nếu không bọn tao sẽ báo cảnh sát bắt mày lại!”
Lời nói của hai tên bảo vệ đã chọc giận Lâm Vân, hắn lạnh lùng nói: “Tôi không phải trộm, hai người tốt nhất nên rút lại lời nói đi, cái chìa khóa này là do Hàn Sơn Thành đưa cho tôi!”
Khi ở bệnh viện, Phùng Thông Vu vu oan hắn là trộm, bảo hắn trộm thiết bị tinh vi của bệnh viện, Lâm Vân ghét nhất bị người khác cho là kẻ trộm cắp.
“Nói bậy, một thằng nhóc nghèo kiết hủ lậu như mày, sao có thể có quan hệ với tổng giám đốc Hàn chứ?”
“Thằng nhóc nhà mày đừng có mà không biết điều, còn như vậy đừng trách tao không khách khí!”
Hai tên bảo vệ vây quanh Lâm Vân, dường như lúc nào cũng sẵn sàng xông lên.
Lâm Vân vô cùng phẫn nộ, hắn lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho các người xem, các người đừng có mà hối hận!”
“Xì, tao còn muốn xem xem mày gọi được cho ai!”
“Thằng nhóc bị vạch trần không mau chạy đi còn dám ăn nói ngông cuồng, to gan lớn mật!”
Hai tên bảo vệ lập tức phất tay, gọi mấy tên bảo vệ đang bao canh gác bên trong ra bao vây Lâm Vân, có người cầm đèn pin, có người cầm côn cao su.
Trần Nhàn thấy tình huống không ổn, vội vàng chạy tới: “Lâm Vân, có phải con nhầm gì rồi không, mẹ thấy chúng ta nên rời đi thôi!”
“Mẹ, không nhầm lẫn gì cả, mẹ chờ con lát để con gọi điện thoại!”
Lâm Vân lấy điện thoại ra, tìm số của Hàn Sơn Thành rồi gọi.
Lưu Diễm cũng đã đi tới, khuyên giải an ủi nói: “Lâm Vân, cậu cũng đừng cậy mạnh, người có thể sống ở khu này không giàu cũng quý, đừng nói là cậu, rất nhiều ông chủ cũng không thể sống ở đây, không có gì mất mặt, là đàn ông thì phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cậu vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn, không lát nữa lại phải ăn đau!”
Lời nói của Lưu Diễm nghe qua thì có vẻ êm tai nhưng lại đầy ý mỉa mai.
“Không cần dì quan tâm!” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Lưu Diễm nhíu mày xoay người rời đi: “Nhóc con cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lát nữa cậu mà có bị đánh cũng đừng mong tôi giúp cậu!”
Ngô Cảnh Minh đứng bên cạnh mẹ cũng đế vào: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm hắn ta, cứ để hắn gọi xem, để con xem hắn ta muốn gọi cho ai, con đã thấy nhiều người khoác lác rồi nhưng chưa thấy ai có thể khoác loác lên tận trời cao như vậy, coi hắn ta giải quyết thế nào!”
Sau đó, hắn ta lại quay đầu nói với bạn gái Lưu Vân: “Em thấy chưa, cái giá của việc giả vờ ra vẻ đấy, về thì kể lại cho mấy người bạn của em mở to mắt ra, tuyệt đối đừng có tìm người như vậy làm bạn trai!”
Lưu Vân lập tức gật đầu: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ làm vậy, em có mù mắt cũng không coi trọng loại người như thế này đâu!”
Trần Nhàn không màng gì nữa muốn kéo Lâm Vân rời đi: “Đi thôi đi thôi, chúng ta vẫn nên trở về thôi, nơi này nhiều bảo vệ như vậy, ra tay thì chỉ có con thiệt!”
Lâm Vân dở khóc dở cười, không biết phải giải thích với mẹ như thế nào, liên tục nói: “Mẹ, con không lừa mẹ thật mà, hôm nay chúng ta thật sự sẽ dọn đến đây ở đó!"
Trần nhàn cười nói: “Thằng bé này, mẹ biết con hiếu thảo rồi, nhưng mẹ không cần đâu, chúng ta mau về thôi!”
Trần Nhàn lúc này cũng chắc mẩm Lâm Vân đang nói khoác rồi, nhưng bà không muốn vạch trần, sợ ảnh hưởng đến tự tôn của con trai.
Lưu Diễm cũng lập tức xen vào: “Đi nhanh đi thôi, bọn tôi đi theo sau cậu cũng cảm thấy mất mặt.”
Lâm Vân không phản ứng Lưu Diễm nữa mà đi sang bên kia gọi điện thoại, cũng không biết hắn đang nói gì rồi cúp máy.
Sau đó hắn trở về, chỉ vào hai tên bảo vệ vừa nãy nói: “Hai người mắt chó xem thường người, lát nữa tôi cho các người đẹp mặt!”
“Thằng nhóc này miệng còn hôi sữa lại dám nói ra lời ngông cuồng như vậy, không cần chờ gì hết, bây giờ tao cho mày đẹp mặt!”
“Quỷ nghèo mà cũng dám vào biệt thự Vịnh Marina, to gan!”
Hai tên bảo vệ tiến lên, làm bộ muốn dạy dỗ Lâm Vân.
Trần Nhàn vội vàng chắn trước người Lâm Vân, mỉm cười nói với hai tên bảo vệ: “Đừng nóng giận, đứa con này của tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi sẽ lập tức khuyên nó đi về!”
Hai tên bảo vệ lúc này mới bỏ qua, một gã trong đó còn hừ nhẹ nói: “Vẫn là bà già như bà biết điều, lập tức dẫn hắn đi dùm, chủ nhà nơi này đều là nhân vật lớn không giàu cũng quý, nhỡ may bọn họ thấy được thì thành ra cái gì?”
“Dạ, dạ, tôi sẽ bảo thằng bé rời đi ngay!”
Trần Nhàn tới bên cạnh Lâm Vân không ngừng khuyên bảo.
Lâm Vân chỉ cười nói: “Mẹ, đừng lo lắng, bạn con sẽ tới đây ngày thôi, người ấy sẽ khiến mấy tên mắt chó xem thường này phải quỳ xuống xin lỗi chúng ta!”
Trần Nhàn có chút sốt ruột: “Thằng bé này sao con không nghe lời mẹ gì hết vậy!”
“Mẹ, mẹ còn lạ gì con nữa, bao năm qua con có từng lừa mẹ bao giờ chưa?” Lâm Vân dùng ánh mắt an ủi Trần Nhàn: “Mẹ yên tâm, không sao đâu!”
Lưu Diễm không nhịn được cười ra tiếng nói với Ngô Cảnh Minh: "Con trai, con coi, thằng nhóc này cố chấp thật!"
“Haiz, đúng là không cứu nổi, cứ mơ mộng hão huyền rồi không tỉnh lại được!” Ngô Cảnh Minh ra vẻ thở dài.
Lưu Vân cũng nhìn Lâm Vân bằng ánh mắt đầy khinh thường
Một lát sau, một chiếc Porsche 911 màu đỏ đã tới cửa biệt thự.
Xe chỉ vừa dừng lại, mấy tên bảo vệ lập tức chạy lên vây quanh.
Một bóng hình xinh đẹp duyên dáng bước ra từ chiếc xe, cô ấy mặc quần áo mát mẻ, dẫm giày cao gót bước xuống, tháo kính râm ra ném vào trong xe.
“Cô Hàn tới, mau, mau mở cửa!”
“Cô Hàn, ngọn gió nào đã đưa cô đến đây vậy?”