Sau khi trở về, Vũ Tử lập tức kể toàn bộ chuyện đã xảy ra tại kho hàng bỏ hoang ở Tây Giao cho Hàn Sơn Thành.
Hàn Sơn Thành vô cùng ngạc nhiên, nhịn không được nói: "Cậu nói Lâm Vân ít nhất đã đạt đến ngoại kình đại thành sao?”
“Phải.” Vũ Tử gật đầu: “Tên đó tự mình tay không tấc sắt quật ngã toàn bộ hai mươi tên đàn em của Trần Bưu, nếu không phải ngoại kình đại thành thì sao có thể mạnh như vậy?”
Hàn Sơn Thành nhíu mày, không khỏi thở dài: “Lâm Vân này thật sự khiến người khác phải giật mình, tuổi còn trẻ, y thuật cũng cao siêu, lại có được thực lực như vậy, tên nhóc này đúng là con rồng đầy tiềm năng của Đông Hải chúng ta, chắc chắn sẽ có ngày một bước lên trời!”
Mà Hàn Oánh Oánh đang đứng sau lưng Hàn Sơn Thành nghe vậy cũng rất kinh ngạc. Một người mới chừng hai mươi tuổi lại nắm giữ thực lực như vậy, quả thực khiến người ta sởn tóc gáy.
Mắt cô ta đảo qua đảo lại, không biết đang suy tính chuyện gì.
...
Lâm Vân đặc biệt xin nghỉ phép, chuẩn bị cùng mẹ dọn đồ chuyển đến đến Vịnh Marina.
So sánh với nơi bọn họ hiện đang ở, Vịnh Marina tốt hơn nhiều về cả hoàn cảnh lẫn biện pháp an ninh.
Dù sao người sống ở chỗ này đều là người giàu, bọn họ cực kỳ quan tâm đến sự an toàn. Lâm Vân không muốn chuyện của Trần Bưu xảy ra lần nữa.
Lâm Vân bắt xe về nhà trước.
Khi về đến nơi, hắn thấy nhà đang có khách. Đó là đồng nghiệp ngày trước của mẹ, tuổi đã lớn, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại trang điểm xanh đỏ loè loẹt. Trong mắt Lâm Vân, nó khó coi như bôi son trát phấn lên phân lừa vậy.
“Dì Lưu!” Lâm Vân mỉm cười chào hỏi.
Lưu Diễm nghiêng mắt nhìn Lâm Vân: “Nghe nói bây giờ cậu đang làm việc ở bệnh viện Đông Hải nhỉ?”
“Vâng ạ!” Lâm Vân cười nói: “Sau này Dì Lưu cần gì có thể tới tìm cháu!”
Lưu Diễm hừ nhẹ, vô cùng kiêu căng nói: “Không cần, con trai tôi bây giờ là quản lý của một công ty lớn, mối quan hệ rất rộng, cậu chỉ là một bác sĩ tập sự, có thể giúp đỡ tôi gì đây?”
Lâm Vân nhíu mày, bà dì Lưu Diễm này đúng là không biết lựa lời, thật khiến người tôi khó chịu.
“Mẹ, con đã gọi xe rồi, nay chúng ta dọn nhà thôi!”
Lâm Vân không thèm để ý Lưu Diễm, hướng mắt về phía mẹ Trần Nhàn.
Trần Nhàn sửng sốt một chút: “Dọn nhà? Chuyển đi đâu?”
Lâm Vân bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mấy ngày trước con nói với mẹ rồi mà, chúng ta sẽ dọn đến Vịnh Marina!”
Trần Nhàn rất giật mình: “Mẹ còn tưởng rằng con chỉ nói đùa ấy chứ.”
“Sao thế được, con đã lừa mẹ bao giờ đâu!”
Lâm Vân cười nói: “Mẹ thu dọn đồ đạc nhanh đi, xe đang ở bên ngoài chờ rồi kìa!”
Lưu Diễm đứng bên cạnh không khỏi trợn to hai mắt, vội vàng hỏi: “Hai người muốn đến Vịnh Marina á? Là khu biệt thự Vịnh Marina đó hả?”
“Đúng vậy!” Lâm Vân bình tĩnh đáp.
Lưu Diễm vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lâm Vân: “Sao có thể, nơi đó là khu nhà giàu ở Đông Hải đấy, một căn biệt thự cũng phải trên dưới mấy chục triệu, hai người sao mà dọn tới đó được? Lâm Vân, dì bảo thằng nhóc nhà cậu này, tuổi còn trẻ, không làm ăn đến nơi đến chốn mà miệng lưỡi toàn bốc phét thế này, sao mà được đây?"
"Cậu nhìn con trai của dì này, bây giờ thằng bé đã là quản lí chi nhánh của một công ty lớn, còn có một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp. Nếu thật sự không có khả năng, cậu có thể đi theo nó làm ăn mà, nói không chừng có thể lên được chức cao gì đó."
Lưu Diễm không tin người lúc nào cũng có cuộc sống kém cỏi hơn mình có thể đến ở khu biệt thự Vịnh Marina.
Trần Nhàn đứng một bên cũng nói: “Lâm Vân, hôm nay có dì Lưu ở đây, con đừng nói đùa nữa!”
“Mẹ, con không đùa, con nói thật mà!” Lâm Vân cạn lời nói: “Chúng ta thật sự sẽ đến ở khu biệt thự Vịnh Marino đó, con đã gọi xe rồi, mẹ mau thu dọn đồ đạc đi!”
Trần Nhàn không hiểu ra sao, trong lòng vẫn chưa tin lắm, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Vân không giống đang lừa bà, nên bà không còn cách nào khác ngoài đứng lên và thu dọn đồ đạc.
Lưu Diễm nghiêng mắt nhìn Lâm Vân, cười lạnh nói: “Cậu nói xem cậu đánh sưng mặt giả làm người mập có nghĩa lý gì chứ? Có thể tìm được một căn nhà tốt mà giá cả phải chăng ở Đông Hải không dễ dàng gì đâu, hai người đừng thấy tôi đang ngồi đây mà giả vờ dọn đi, lát nữa lại mất công quay về!"
Lưu Diễm liên tục châm chọc khiêu khích khiến Lâm Vân cực kỳ khó chịu, hắn nhíu mày nói: “Lưu Diễm, chúng tôi dọn đi nơi nào cũng không cần dì quan tâm!”
Lưu Diễm hừ lạnh nói: “Cậu nhìn lại cậu xem, tuổi đâu còn nhỏ gì, thế mà vẫn làm ra chuyện như vậy."
Lâm Vân không quan tâm bà tôi nữa, tới hỗ trợ mẹ dọn dẹp đồ đạc.
“Mẹ, có nhiều thứ không cần mang theo đâu, chỉ cần mang quần áo đi mặc là được, nơi đó đã sửa xong rồi, đồ điện gia dụng cũng đầy đủ.”
“Mẹ, những vật này cũng không cần...”
“Mẹ, cái này cũng để lại.....”
Thấy mẹ thu dọn đồ đạc lâu quá, đồ đạc đã vứt đi được rồi còn mang theo, Lâm Vân không biết nói gì hơn.
Còn Lưu Diễm thì lạnh lùng nhìn hai mẹ con Lâm Vân, thầm nghĩ trong lòng: Tôi đây chờ xem hai người muốn làm gì nữa.
......
Rất nhanh sau đó, mấy người bọn họ cùng đi đến khu biệt thự Vịnh Marina.
Con trai Ngô Cảnh Minh của Lưu Diễm cũng dắt theo bạn gái Lưu Vân đến nơi này, nghe được mấy người Lâm Vân muốn chuyển đến ở khu biệt thự Vịnh Marina, hắn ta cười đau cả bụng, vội vàng chạy tới xem kịch vui.
Ai ngờ mấy người họ vừa tới cửa ra vào đã bị bảo vệ ngăn cản.
“Mấy người là ai? Tới đây làm gì?” Hai tên bảo vệ cáo mượn oai hùm, giọng điệu khinh khỉnh.
Lâm Vân nhíu mày nói: “Tôi là chủ của nơi này.”
“Phụt.... Ha ha ha...”
Hai tên bảo vệ lập tức cười ha ha, thậm chí ôm bụng cười.