Vũ Tử đi tới trước mặt Trần Bưu, vẻ mặt lạnh lẽo: "Trần Bưu, cậu biết tội chưa?"
"Bịch!" Trần Bưu quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: "Ngài Vũ, tôi biết tội rồi, tôi không nên nghe tên Phùng Thông này khuyến khích, trói mẹ của ngài Lâm, nể tình tôi vào sinh ra tử vì ngài Hàn nhiều năm như vậy, tha cho tôi đi!"
"Vẻn vẹn chỉ có chuyện này sao?"
Vũ Tử lạnh lùng nói: "Hai năm trước, cậu nuốt riêng của câu lạc bộ Vân Sơn ba trăm vạn. Một năm trước, thế lực Tân Hải có ý đồ lấn vào Đông Hải chúng ta, ngay lúc nguy cấp, cậu lâm trận bỏ chạy, suýt chút nữa gây ra đại họa. Trước đó không lâu, cậu còn chuẩn bị thoát khỏi ngài Hàn, gia nhập vào thế lực khác. Cậu làm ra những chuyện này, cho rằng tôi không biết sao?"
"Gì chứ?" Trong lòng Trần Bưu vô cùng giật mình, không ngờ những chuyện hắn ta làm sau lưng này, Vũ Tử lại biết hết.
Vũ Tử cười lạnh: "Trần Bưu, không chỉ những chuyện này, còn có rất nhiều chuyện khác. Những năm gần đây, tất cả mọi chuyện cậu làm, từng chuyện một, tôi đều ghi rõ trong lòng. Thân thể ngài Hàn ốm yếu, không có sức để đối phó với loại trộm cướp như cậu, không ngờ hôm nay cậu lại dám làm ra chuyện như vậy, quả thực ném mặt mũi của ngài Hàn!"
"Ngài Vũ tha mạng!"
Trần Bưu khóc rống, nước mắt chảy dài: "Ngài Vũ, những chuyện này đều do tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới làm ra, cầu xin ngài Vũ tha mạng cho tôi đi!"
"Thôi, bây giờ nói những thứ này đã vô dụng rồi!" Vũ Tử móc dao găm ra, ném lên trên mặt đất: "Cậu tự sát đi!"
Trần Bưu nhìn dao găm trên đất, trong lòng bối rối không thôi, hắn ta lén lườm Vũ Tử một chút. Sau đó, trong mắt đột nhiên lóe lên sát ý mãnh liệt, ngay lập tức, hắn ta nhanh chóng nhặt dao găm vào trong tay, đâm về phía Vũ Tử.
"Tên họ Vũ này, đừng khinh người quá đáng, hôm nay tao muốn cá chết lưới rách với mày!"
Trần Bưu đã hoàn toàn điên rồi, hắn ta không muốn chết.
Trong ánh mắt Vũ Tử hiện lên một tia tàn nhẫn, lắc mình một cái né được con dao găm, ngay sau đó túm lấy bả vai Trần Bưu, chỉ dùng sức một tay đã vật ngay Trần Bưu xuống đất.
Sau đó, Vũ Tử giẫm một chân trên ngực Trần Bưu, lạnh lùng nói: "Không ngờ trong đầu tên nhóc nhà cậu lại có tư tưởng chống đối, dám ra tay với tôi, tự tìm đường chết!"
Vũ Tử quay đầu nói với đàn em bên người: "Chấp hành gia pháp, đâm thằng nhóc này ba đao sáu lỗ, sau đó cắt thành tám khúc!"
"Rõ!" Mấy người áo đen cường tráng lập tức đi tới.
Lâm Vân vừa rồi còn chảy mồ hôi lạnh vì Vũ Tử, sợ Vũ Tử không cẩn thận dính dao của Trần Bưu, lại không ngờ Vũ Tử cũng là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lâm Vân thấy ở đây sắp đổ máu, lập tức kéo tay mẹ mình: "Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài trước!"
"Được!" Trần Nhàn gật đầu.
Lâm Vân đỡ lấy Trần Nhàn rời đi, một lúc sau mới quay về kho hàng thì đã không thấy bóng dáng Trần Bưu đâu nữa, chỉ thấy một bãi đỏ tươi trên mặt đất.
Thấy Lâm Vân trở về, Vũ Tử chỉ vào Phùng Thông ở một bên, hỏi: "Ngài Lâm, tên này thì làm sao bây giờ?"
"Giết đi!" Giọng điệu Lâm Vân tàn nhẫn.
Hắn vốn cho rằng, lần trước phế Phùng Thông thì tên này có thể an phận lại chút, không còn dám tìm hắn gây phiền phức nữa. Lại không ngờ mới qua có mấy ngày thì đã xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng Lâm Vân kiên định một niềm tin, làm người nhất định phải có lòng dạ độc ác, làm chuyện gì cũng phải diệt cỏ tận gốc, nếu không thả hổ về rừng, hậu hoạn vô tận!
Phùng Thông nghe Lâm Vân nói vậy, "bịch" một tiếng, ngã khỏi xe lăn, nằm trên đất.
Hắn ta nhìn Lâm Vân cầu khẩn: "Lâm Vân, cầu xin ngài, tuyệt đối đừng giết tôi, tôi không muốn chết. Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên đối địch với ngài, tôi... Trong nhà tôi có tiền, tôi có thể cho ngài một trăm vạn... Không, một ngàn vạn, chỉ cầu xin ngài đừng giết tôi!"
Lâm Vân không chút dao động.
Phùng Thông vội vàng tiếp tục nói: "Còn nữa, tôi quay về sẽ lập tức nói với cha tôi, cho ngàichuyển lên chính thức, những chuyện này đều không thành vấn đề. Tôi thề, từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không đối địch với ngài nữa, chỉ cầu xin ngài có thể thả tôi đi!"
"Hiện tại mày mới biết cầu xin tha thứ à? Muộn rồi!"
Lâm Vân khịt mũi coi thường, sau đó lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước, mày đánh mẹ tao, tao chỉ phế mày là đã cho mày cơ hội rồi, lại không ngờ cho thể diện mà mày không cần, còn dám bắt cóc mẹ tao. Mày nói xem, hôm nay tao còn có thể bỏ qua cho mày sao?"
“Đừng… Đừng…”
Phùng Thông điên cuồng gào rú: "Mày không thể giết tao, không thể, nếu mày giết tao, cha tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
Lâm Vân không nhịn được quay đầu nói với Vũ Tử: "Tên này quá ồn ào, làm tôi thấy phiền, khiến hắn ngậm miệng lại đi!"
"Dễ thôi!" Vũ Tử quay đầu nói với một đàn em: "Giải quyết tên này đi!"
Một người áo đen cường tráng cầm dao găm, từng bước tới gần Phùng Thông.
Thân thể Phùng Thông không ngừng run rẩy: "Đừng, đừng mà, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết..."
…
Sau khi giải quyết xong chuyện nơi đây, Vũ Tử đi theo sau lưng Lâm Vân, ra khỏi nhà kho.
Vũ Tử vội nói: "Ngài Lâm, rất xin lỗi, là tôi dạy dỗ đàn em không nghiêm mới xảy ra chuyện hôm nay, tôi cam đoan với ngài, đây chắc chắn là lần cuối cùng, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ xách đầu đến gặp ngài!"
Lâm Vân mỉm cười: "Ngài Vũ khách khí quá rồi, đàn em nhiều, khó tránh khỏi ngư long hỗn tạp, có đôi khi không thể chú ý hết cũng là chuyện rất bình thường. Anh không cần nói như thế nữa, cũng quá khách khí rồi!"
Lâm Vân nói như vậy, khiến Vũ Tử rất cảm động, hắn ta nhanh chóng nói: "Ngài Lâm, ngài là bạn của ngài Hàn, tôi cũng không nói nhiều làm gì nữa. Từ nay về sau, tôi nợ ngài một mạng, dù ngài có chuyện gì, đều có thể tới tìm tôi, xông pha khói lửa, không chối từ!"