Mùa đông, gió lạnh thấu xương.
Lâm Vân ôm một bó hoa hồng lớn, trong tay còn cầm một hộp đựng nhẫn.
Cơn gió lạnh khiến hắn rùng mình, nhưng trái tim hắn vẫn ấm áp.
Hôm nay là sinh nhật của Triệu Thu Nam - Bạn gái hắn. Hắn đã chuẩn bị đâu ra đấy từ trước, lát nữa sẽ đưa Triệu Thu Nam đi ăn cơm ở nhà hàng Tây, sau đó cầu hôn cô ta.
Nhưng hắn đã đợi trong gió lạnh hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô ta đâu.
Lâm Vân không khỏi chau mày, có khi nào Triệu Thu Nam gặp sự cố gì không?
Ngẫm nghĩ một lát, hắn quyết định không tiếp tục chờ mà đến nhà trọ của Triệu Thu Nam để tìm cô ta.
Lâm Vân và Triệu Thu Nam là bạn học ở học viện Y Khoa. Cô bạn gái này chính là hoa khôi nổi tiếng của trường.
Ngày thường Lâm Vân rất ít nói, nhưng vẫn chiếm được trái tim Triệu Thu Nam. Điều này đã khiến vô số bạn học ngưỡng mộ, cũng là niềm tự hào của Lâm Vân.
Lâm Vân bắt taxi và nhanh chóng đến nhà trọ của Triệu Thu Nam.
Đây là khu nhà dân, môi trường sống lộn xộn, không sạch sẽ, là "khu ổ chuột" nổi tiếng ở Đông Hải, rất nhiều người làm thuê có điều kiện không tốt đều chọn thuê nơi này.
Lâm Vân đứng trước cửa nhà trọ của Triệu Thu Nam, vừa toan gõ cửa thì bỗng nghe thấy một giọng nói bên trong.
“Ôi, Phùng Thiếu, anh hư quá, đừng mà…. Ôi, anh hư quá đi… Lâm Vân còn đang chờ em, lát nữa em lại phải đi vội.”
“Ha ha, cái đồ bỏ đi kia hả? Chỉ cần một câu nói của anh là có thể đuổi thẳng cổ thằng đó ra khỏi bệnh viện Đông Hải. Hừ, em theo anh thì lợi lộc nhiều không đếm xuể, em theo phế vật thì có lối thoát nào đâu?”
“Hi hi, đương nhiên rồi. Nói ra thì anh ta đối xử với em cũng không tệ, chỉ tiếc…”
“Xì, chỉ e đồ bỏ đi kia vẫn chưa biết mình bị cắm sừng đâu.”
Ngay sau đó, trong phòng vang lên âm thanh phấn khích của nam và nữ.
Dù ngốc tới đâu thì Lâm Vân cũng biết Triệu Thu Nam đã ‘ngoại tình’.
Hắn chỉ cảm thấy lửa giận đang thiêu đốt trong lồng ngực, sức mạnh to lớn trong tay hắn đã bóp nát bó hoa hồng.
Lâm Vân không bao giờ ngờ được, Triệu Thu Nam luôn bảo thủ và đứng đắn trước mặt hắn lại làm ra loại chuyện bẩn thỉu và hèn hạ như này.
Mỗi khi hắn muốn quan hệ với Triệu Thu Nam, cô ta đều nói rằng cô ta muốn giữ lại thứ quý giá nhất dành cho ngày cưới.
Hơn nữa, Lâm Vân luôn quan tâm săn sóc Triệu Thu Nam. Hắn mới đến làm việc tại bệnh viện Đông Hải và vẫn đang trong thời gian thực tập.
Sau ba tháng miệt mài ăn mì gói và vay mượn rất nhiều tiền từ bạn bè, hắn đã mua được một chiếc nhẫn kim cương.
Hắn đã tưởng tượng vô số lần rằng hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời như thế nào. Nhưng, hiện thực tàn khốc đã giáng cho hắn một đòn quá nặng nề.
Ngay khi Lâm Vân đang ngơ ngác, đôi nam nữ trong phòng đã làm xong chuyện.
“Phùng Thiếu, anh nhất định phải giúp đỡ em chuyện chuyển từ thực tập sang chính thức nha!” Triệu Thu Nam nói với người đàn ông mập mạp bên cạnh.
Phùng Thiếu tên là Phùng Thông. Ba hắn ta là phó giám đốc bệnh viện Đông Hải, hai cha con nhà này đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Ngày thường, hắn ta lợi dụng thân phận ba mình để làm xằng làm bậy. Cách đây không lâu, hắn ta đã lừa dối một y tá trẻ vừa mới đến bệnh viện bằng những lời ngọt ngào rồi khiến cô gái kia mang bầu, sau đó hắn ta lập tức trở mặt.
Phùng Thông tìm người đánh cô y tá. Kết quả là, cô y tá đáng thương bị sẩy thai.
Sau đó, vì không chịu nổi đả kích nên cô y tá kia đã trực tiếp nhảy xuống sông Hoàng Phố.
Tóm lại, Phùng Thông là một kẻ khốn nạn và cặn bã.
Phùng Thông vỗ ngực: "Yên tâm, cứ để anh lo, nhưng em phải đồng ý một yêu cầu của anh."
"Yêu cầu gì?" Triệu Thu Nam tò mò hỏi.
Phùng Thông cười xấu xa nói: "Em và Lâm Vân phải tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại, còn phải kết hôn nữa. Ha ha, ông đây sẽ cắm một cái sừng thật to lên đầu phế vật kia!"
Triệu Thu Nam thẹn thùng lườm Phùng Thông một cái, nói: “Ôi, Phùng Thiếu, anh hư quá đi!”
Nghe xong lời này, Lâm Vân không nhịn được nữa, dứt khoát đá tung cánh cửa không vững vàng của căn nhà trọ.
Đôi nam nữ trong phòng giật mình, vội vàng kéo chăn đắp lên người.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt, Triệu Thu Nam không khỏi sững người: "Lâm…. Lâm Vân."
"Triệu Thu Nam, cô khiến tôi quá đỗi thất vọng!"
Lâm Vân không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng nữa, chỉ vào Triệu Thu Nam và hét lên: "Thật hèn hạ, không ngờ cô lại vụng trộm với tên đàn ông khác sau lưng tôi, tôi đúng là bị mù mới yêu cô!"
Thấy sự việc bị vạch trần, Triệu Thu Nam không buồn che đậy nữa mà lạnh lùng nói: "Nếu bây giờ anh đã biết thì tôi sẽ không giấu anh nữa. Nói thật nha, anh là đồ bỏ đi từ trong ra ngoài, tôi yêu anh 3 năm nhưng anh đã cho tôi được gì nào? Mời tôi xem hai bộ phim, ăn vài ba bữa cơm, tặng tôi miếng ngọc rách nát giá 200 tệ từ quầy hàng ven đường. Ngoài những thứ đấy ra, anh cho tôi gì nữa nào??”
Vừa nói, Triệu Thu Nam vừa tháo chiếc vòng ngọc thiết kế cổ xưa trên cổ cô ta ra rồi ném vào người Lâm Vân: “Trả cho anh cái thứ rách rưới này. Từ nay về sau, tôi và anh không còn liên quan gì tới nhau nữa, anh mau cút đi!”
Lòng Lâm Vân như bị dao cắt, hắn chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Hắn vốn nghĩ nếu Triệu Thu Nam quỳ xuống khóc lóc cầu xin sự tha thứ và nói rằng cô ta bị Phùng Thông ép buộc thì có lẽ hắn đã tha thứ cho cô ta rồi.
Nhưng hắn chẳng thể ngờ được, vẻ cao quý trang nghiêm ngày thường của Triệu Thu Nam chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà cô ta đội lên để dối gạt hắn, bộ mặt thật của cô ta chính là một người phụ nữ đanh đá hèn hạ.
“Ha ha….” Phùng Thông bị cú đạp cửa của Lâm Vân ban nãy làm cho giật thót hồi lâu, bây giờ mới hoàn hồn, hắn ta cười nói: “Thằng nhóc còn không mau cút đi, đóng cọc ở đây làm gì hả? Muốn tận mắt xem tao và người yêu mày làm tình hả, tao không ngại đâu!”
Dứt lời, đôi tay của Phùng Thông bắt đầu vuốt ve người Triệu Thu Nam.
“Phế vật, mày nhìn thấy chưa, nữ thần mà mày cầu cũng không được chỉ là món đồ trong tay tao, tao muốn chơi thế nào thì chơi. Còn mày thì sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn!”