Quyền vương thực hiện một cú đấm móc nhanh như chớp, hơn nữa tay phái của anh ta cũng sẵn sàng. Đây rõ ràng là liên hoàn quyền.
Hiển nhiên quyền vương là một người cực kỳ giàu kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng trong khoảnh khâc quyền vương đánh ra một quyền kia, ông già ấy lại giống như là đã biết trước, uốn éo thân hình, bước chéo chân, sau đó cơ thế xoay tròn như con quay, tránh thoát được một đòn kia.
Sau đó, vị quyền vương kia mềm nhũn và ngã ngửa ra, đập thắng lưng xuống mặt đất.
Những người cỏ mặt tại hiện trường đều choáng váng!
Ngay cả sâc mặt của Diệp Kính Bình cũng u ám, rõ ràng ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì tên quyền vương kia đã ngã gục.
Nhiều ỏng lớn của Tân Châu đều ảm thầm kinh ngạc, thực lực của đối phương thâm sâu khó lường, ai có thế địch nổi chứ?
Mà vị quyền vương đó chính là võ sĩ quyền anh được bỏ tiền ra và chạy suốt đêm từ Alaska đến đây!
Chỉ có Lạc Tú là nhìn thấy được rõ ràng.
Ban nãy ỏng già kia không những tránh được cú đấm mà còn đánh trả lại.
Nhưng động tác quá nhanh nên người bình thường không thế
nhìn thấy rõ, giống y như ông già kia không ra tay vậy.
Ngay khi vừa xoay người lại, trong chớp mat ỏng già đã đảm vào cổ họng của quyền vương bằng ba ngón tay.
Trong nháy mắt, cố họng của quyền vương đã bị ông già chặt đứt.
Sạch sẽ, gọn gàng và tàn nhẫn.
Võ công chân chính của Trung Quốc được sử dụng đế giết người, vừa xuất chiêu đã rõ sống chết.
Không có thắng bại, chì có sống chết.
“Hừ, quả nhiên chẩng có ai biết đánh cả!” Lão già tỏ vẻ khinh thường, vẻ mặt rat kiêu ngạo, rõ ràng là định bầt cả Tân châu trong một lần ra tay.
Các ông lớn ở Tân Châu giận mà khỏng dám nói gì, bời tuy đối thủ ngạo nghề nhưng thủ đoạn vừa rồi cũng đủ khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình.
Cảnh tượng vừa rồi thật đáng sợ.
“Ha ha, tôi còn tưởng hôm nay ông sẽ không đến đây chứ?” Ông già nhìn quanh, phát hiện Diệp Kính Bình đứng ở phía dưới thì trong mát lộ rõ vẻ khinh thường.
“Con trai của tôi đâu?” Sác mặt của Diệp Kính Bình rất khó coi.
Ông già chỉ vào chồ trên khán đài có một người đàn ông trung nièn đang bị trói bằng một miếng vái nhét vào miệng.
“Mộ Dung Hùng.” Diệp Kính Bình nghiến răng nghiên lợi nhìn ông già.
“Ha ha, vậy mà ỏng còn nhớ tên của tôi à. Thoáng chốc đã hơn hai mươi năm. Đây là cháu gái của ông à? Vậy còn người này?”
“Hôm nay vị này sẽ thay tôi xuất chiến!” Diệp Kính Bình nói, nhìn châm chầm vào Mộ Dung Hùng.
“Ha ha, tôi còn tường ông đã từng này tuổi rồi, đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn chứ, không ngờ ông lại cho một tên ranh con hỉ mũi chưa sạch đến đây chịu chết thay ông.” Mộ Dung Hùng châm chọc, đồng thời liếc nhìn Lạc Tú với vẻ khinh thường.
“Hừ, ranh con, cậu còn trẻ mà sao nghĩ không thông vậy hả?”
“Ranh con?” vẻ mặt của Lạc Tú hơi không hài lòng, nghiêm khác mà nói, bây giờ anh đã sống đến vạn tuổi, thế mà lại bị kêu là ranh con ư?
“Gọi cậu là ranh con là lão phu đã đề cao cậu rồi, bằng không cậu là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện với lão phu? Biết điều mau mau cút xéo đi.” Mộ Dung Hùng nhìn với vẻ cao cao tại thượng, nhìn cực kỳ khí thế.
Theo ông ta, chỉ cần không phải là nhân vật cấp tông sư thì ông ta không cần đế ý, thậm chí có thế nói ông ta đã là đệ nhất tông sư rồi.
Vê phần tông sư, chẳng lẽ một người trẻ tuổi lại có thế đạt tới cấp tông sư Ư?