Diệp Kính Bình cũng biết rất rõ quy tâc, ngoại trừ Diệp Song Song và một vệ sĩ thì chỉ có thêm Lạc Tú.
Bởi vì Diệp Kính Bình biết rằng nếu mình không tuân theo quy tác, thì bèn kia cũng sẽ không tuân theo quy tác.
Khi đó, ông ta chỉ có thế nhìn thấy xác của con trai mình.
Nhưng thật ra không chỉ có đám người Diệp Kính Bình đến đây, mà các nhân vật tai to mặt lớn khác của Thông Châu
cũng được “mời” đến đây.
Rõ ràng mục đích của đối phương không chì là Diệp Thiên Chính mà là toàn bộ Thông Châu!
Bước vào sơn trang Long Đằng, đi thang máy đến tầng một, nơi này đang tố chức một trận đấu trên võ đài.
Trên thực tế, hôm nay có mấy đại ca có uy tín trên giang hồ ở Thông Châu đều đến đây.
Đương nhiên, Hồng Bưu cũng có mặt.
Nhưng sắc mặt của mỗi người đều rất khó coi.
“Ông Diệp.”
“Ồng Diệp.”
Nhìn thấy Diệp Kính Bình đến đây, dường như mọi người đã tìm được người tâm phúc, ai cũng xông đến chào hỏi.
Bởi vì đã có bốn xác chết ở bên cạnh võ đài.
“Ông Diệp, sư phụ Trân, sư phụ Lý, sư phụ Vương và sư phụ Trương đều đã bị đánh bại.” Hồng Bưu thớ dài.
Những người này đều là nhân vật có tiếng tăm ờ Thòng Châu, đều là những nhân vật được cho là có tài năng.
A Đao vốn đã được coi là cao thủ so với người thường, nhưng nếu đế anh ta chống lại bốn người đó, e rằng chưa tới một chiêu đã bị đánh bại.
Nhưng rõ ràng, bốn người có sức mạnh như vậy giờ đã bị chết ở trong này.
Giữa võ đài là một thanh niên cao lớn, nước da ngăm đen, cơ báp cuồn cuộn, nhưng đối thủ của anh ta lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc, là một ông lão đã gần năm mươi tuổi.
Ông lão giống như đã trải qua sương gió, khuôn mặt đầy tang thương.
“Đó là Thái quyền vương của Thái Lan do bên kia tìm về, suốt đêm qua đã chạy đến đây.” Hồng Bưu thờ dài, đối phương đã đánh bại bốn cao thủ ở Thông Châu, có thế nói hiện giờ ở Thông Châu không ai là đối thủ của ông ta.
Trên võ đài đã bát đầu, Thái quyền vương di chuyển bước chân qua trái phải, giơ tay tấn công, rút lui và phòng thủ, từ tốc độ di chuyến nhanh nhưng không hỗn loạn có thế thấy đây là một cao thủ.
Mà ông lão kia lại cháp hai tay sau lưng, cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí cứ nhắm mắt lại, không giống như đang ớ trong trận đấu mà nhắm mẳt nghỉ ngơi.
Rõ ràng là không hề coi tên Thái quyền vương kia ra gì.
Cuối cùng, sau khi tên Thái quyền vương kia thử vài lần, anh ta cười khẩy và bắt đầu tấn công.