Cao thủ võ lâm thực sự chính là như vậy, một khi đa luyện thành một môn võ công, nhất định không phải chỉ đế cho vui.
Thật ra cơ thế con người dù có cường tráng đến đâu cũng không thể chuyến hóa thành sắt, bởi vì không thế thay đổi cấu trúc phản tử, cái gọi là Thiết Bố Sam thực chất là một loại khí công, hay còn gọi là nội kình ngoại phóng.
Ví dụ như Lục Mạch Thần Kiếm hay Nhất Dương Chỉ là loại võ công kiểu như thế. Nhưng loại võ công thuộc nội kình này, thứ nhất không phải có thể luyện trong thời gian ngắn, thứ hai chúng đã thất truyền từ lâu. Đó là lý do tại sao Lạc Tú cảm thấy kỳ lạ, trên thế giới này thực sự vần còn có người luyện được loại võ công như vậy hay sao?
“Cao thủ tông sư đều như vậy, có thể tùy ý thu phóng nội lực, hoặc gọi là nội công.” Diệp Kính Bình mở lồng ngực ra, ở đó có
một dấu tay.
“Đây là đối phương đế lại trong lúc vội vàng, bởi vì vệ sĩ của tôi vẫn còn ở đó. Thật ra tôi cũng không định đổi đầu trực tiếp với họ, nếu không tôi sợ rầng mình đă hấp hối rồi, có điều bên kia lại bắt mất con trai thứ ba của tôi.” Diệp Kính Bình lộ vẻ suy sụp.
Mặc dù ông ta cỏ quyền lực như thế nào, nhưng có một số việc ỏng ta đành phải bất lực.
Lúc ấy khi cả hai xông vào nhà họ Diệp, mục tiêu ban đầu của họ là Diệp Kính Bình, nhưng vệ sĩcanh chừng quá nghiêm ngặt. Dưới làn đạn dày đặc, đối phương đã chưởng một chường trúng ngay ngực Diệp Kính Bình, còn vị tông sư kia đã bắt con trai thứ ba của Diệp Kính Bình đi.
Thực ra mục đích đã quá rõ ràng, người trên giang hồ làm việc phải dựa trên quy tác giang hồ.
Đối phương cũng không h’ê muốn giết con trai của Diệp Kính Bình, mà là yêu cầu Diệp Kính Bình tự mình đến đối con trai về, đương nhiên là lấy mạng đổi mạng.
Mà đối phương cũng sẽ cho Diệp Kính Bình một cơ hội chiến đấu công bằng, đây là giang hồ.
Nhưng nếu Diệp Kính Bình đi, thành thật mà nói chính là tự đi vào chỗ chết.
“Thầy.” Diệp Song Song vừa bất lực lại vừa nhìn Lạc Tú bằng ánh mẳt cầu xin.
“Được rồi, tôi hiếu rồi, chuyện này cứ để tôi ra tay.” Lạc Tú sẽ ra tay, phần lớn là càng cảm thấy hứng thú với tên tông sư kia.
“Cậu Lạc, đây không phải là trò đùa, mà là sống chết đấy. Luận ân oán giang hồ, nói thật, tuy rằng tôi không thế nhìn thấu cậu, nhưng lão phu cũng không đồng ý đế cậu thay tôi đi mạo hiếm như vậy.” Bởi vì Lạc Tú là cao thủ cấp tông sư nhưng đối phương cũng là cao thủ tông sư mà.
Điều này tương đương với cùng một cấp độ, thắng bại là năm năm, cũng coi như vô cùng mạo hiếm.
Hơn nữa nhân vật cấp tông sư đáng sợ đến mức nào chứ, chỉ cần nhìn cuồng thú Lâm Hoá Long là sẽ biết.
“Không sao, tôi rất có hứng thú muốn gặp vị tông sư này?” Lạc Tú thê’ hiện rõ ham muốn chiến đấu.
Xét đến cùng, anh vẫn là Tiên Tôn, cho dù bây giờ thực lực không còn ở đỉnh cao nữa nhưng tận trong xương cốt của anh vẫn có dũng khí của vị Tiên Tôn tung hoành ngang dọc, chinh chiến tứ phương kia.
Danh xưng Tiên Tôn không phải là trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc, tu luyện đến một cảnh giới nhất định nào đó là đã đạt được.
Mà là một quyền một cước, đạp lên máu thịt mà đánh tới. Đang nói chuyện, bổng bên ngoài có tiếng ầm ĩ truyền đến.
Sau đó, một chiếc mũi tên lông được người quản gia mang
đến, trên đó có buộc một mảnh vải.
Lạc Tú vừa nhìn thì thấy đây đúng là phong cách của người trong giang hồ, đã thời đại này rồi, gửi một tin nhán là được chứ gì.
Tuy nhiên, từ điếm này cũng có thế thấy đối phương là người vô cùng đáng tin cậy.
Mở mảnh vải kia ra, trên đó viết buổi trưa ngày mai, sơn trang Long Đằng.
Sơn trang Long Đằng nằm ở ngoại ô Thông Châu, nhìn bề ngoài nơi này là khu du lịch nghỉ dưỡng nhưng thực chất lại là nơi đấu quyền anh ngầm.
ở đây có đủ mọi hạng người trong xã hội.
Lúc mười một giờ ba mươi sáng, đám người Lạc Tú và Diệp Kính Bình đã đến đây.