“Lạc Tú?” Vương Phi cũng sửng sốt, bởi vì bóng dáng trong bóng tối đã bước ra ngoài, nếu không phải Lạc Tú thì là ai?
“Cỏ phải là ba trăm vạn không?” Lạc Tú hỏi Vương Phi đế xác nhận lại.
“Không phải, bọn họ nói dối, chỉ có hai trăm vạn.” Vương Phi cúi đầu.
Vốn dĩ anh ta định khoe khoang trước mặt người anh em tốt của mình một phen, nào ngờ lại đế Lạc Tú nhìn thấy cảnh tượng hèn nhát của mình như thế này.
Hai trăm vạn?
Sao Vương Phi lại nợ đám côn đồ này nhiều tiền như thế chứ?
“Tao nói ba trăm vạn là ba trăm vạn, hiếu không? Hoặc là trả tiền, hoặc là hôm nay mày sẽ chết.” Anh Sói cười khấy, xoay con dao trong tay một vòng, ra vẻ ta đây.
Thoạt nhìn đối phương chỉ là một tẻn thanh niên, anh ta cũng không ngại dạy cho đối phương một bài học.
Anh Sói nháy mắt với tên côn đồ cao gầy bên cạnh, tên đó bèn buông Vương Phi ra, sau đó vừa siết chặt nám đấm vừa đi về phía Lạc Tú.
“Lạc Tú, chạy mau.” Khi Vương Phi nhìn thấy tư thế đó thì lập tức nhắc nhở Lạc Tú.
Lạc Tú trong ấn tượng của Vương Phi chính là một chàng trai chỉ ru rú ở trong nhà chính hiệu, đừng nói đến đánh nhau, chỉ cần nhìn thấy đánh nhau là đã sợ đến mức run lên cầm cập.
Vương Phi còn nhớ rõ có một lần, trong lớp có hai người đánh nhau, Lạc Tú nhìn thấy thì tay chân không tự chủ được mà run lên, rõ ràng là đang sợ hãi.
Hơn nữa đây là bọn xã hội đen, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay rất nặng, nếu như vì chính mình mà Lạc Tú gặp tai nạn, thật sự sẽ phiền phức lớn.
“Đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn, còn muốn chạy à?” Tên côn đồ cười gằn, sau đó hơi hạ thấp người xuống, duỗi hai tay ra, bay thẳng đến đánh móc vào sau gáy Lạc Tú.
Lạc Tú hơi nhướng mày, phải nói tên côn đồ này thật sự đánh giá thấp anh rồi.
Dù không phải là huấn luyện viên nhưng anh cũng biết về nhu thuật Brazil, nó được mệnh danh là vua của môn võ thuật đường phố.
Nếu bị khóa thì thật là rắc rối, người bình thường có thế vặn gãy các khớp ngón tay là chuyện bình thường.
Nhưng nếu là các cao thủ đánh nhau kịch liệt mà bị khoá thì chỉ có thế bị té ngã.
Có điều mấy thứ này đối với Lạc Tú chỉ là đồ chơi của bọn trẻ con mà thỏi.
Tẻn côn đồ đánh thẳng về phía Lạc Tú, tốc độ cũng coi như rất nhanh, nhưng đáng tiếc anh ta không biết trên đời này còn cổ võ, lại càng không biết còn có người tu chân.
Bỗng nhiên anh ta thấy hoa mat, sau đó là một chưởng đánh lên mặt anh ta, đồng thời một cỗ sức mạnh cực lớn khiến anh ta không thế chống lại cứ thế lao tới, cứ thế đấy anh ta ngã xuống đất.
Ngay lập tức một tiếng bịch vang lên.
Tên côn đồ kia ngã ngửa đập đầu xuống mặt đất lạnh lẽo, máu chảy đầm đìa.
“Thủ đoạn thật độc ác!” Anh Sói sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại liếm lưỡi dao, vẻ mặt càng thêm tàn nhẫn.
Rõ ràng họ không ngờ một tên thanh niên bình thường mà lại ra tay độc ác như vậy, tên côn đồ nằm trên mặt đất kia dù không chết thì cũng sẽ ngồi trên xe lăn cả đời.
Còn Vương Phi thì ngây người xem cảnh này, trong miệng thì thào nói với Lạc Tú.
Lạc Tú dũng mãnh như thế, đây có phải là Lạc Tú mỗi lần thấy đánh nhau đã run lên cầm cập mà anh ta đã từng biết hay không?
“Lên!” Anh Sói hét lên, đây chính là đánh nhau chồ đầu đường xó chợ, không phải là đối chiến công bằng nên cả bọn đều đồng loạt xông lên.