“Chờ cảnh sát tới thì sẽ biết.” Lạc Tú lẳc đầu cười, không giá họa ai lại đi giá họa lên đầu Hạ Linh Lung, tên này đúng là đủ ghê gớm thật.
“Anh bạn, anh cần phải suy nghĩ rõ ràng đi, giấu ma túy không phải là chuyện tầm thường đâu.” Thạch Vương đứng thẳng, chí tay về phía Lạc Tú, hung dữ đe dọa.
“Không sao đâu.” Lạc Tú ngồi trờ lại xe, tỏ vẻ “thế nào cũng được”.
“Được, tôi trái lại muốn xem anh kết thúc mọi chuyện như thế nào?” Thạch Vương dường như đã hoàn toàn dự định phải trị Lạc Tú rồi.
Tiếng còi xe cảnh sát nhanh chóng vang lên, hơn nữa người đến không chỉ có mấy người mà là một đại đội cảnh sát vũ trang.
“Ai đã gọi cảnh sát?“
“Đồng chí cảnh sát, là tôi đã báo cảnh sát. Trong tay đám người này có bột trắng, ngay trong cục đá trong tay cô gái kia.” Thạch Vương cười khẩy chỉ vào người trong xe nói.
“Tôi đã nói là anh sẽ hổi hận mà.” Thạch Vương bước tới cửa kính xe, nói nhỏ với Lạc Tú.
“Bắt anh ta lại cho tôi!” Trong xe đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, sau đó Hạ Linh Lung đen mặt bước xuống xe.
“Sĩquan Hạ?” Trong đám cảnh sát vũ trang có người quen biết Hạ Linh Lung, dù sao đó cô ta cũng là hoa khôi cảnh sát mà!
“Sĩquan Hạ?” Thạch Vương ngây ngấn cả người.
“Anh thật là can đảm đấy, dám gán tội lên đầu bà cô anh.”
“Cô?”
“Hãy mở to cái mắt chó của anh ra mà nhìn cho rõ ràng, bà cô của anh làm nghề gì?” Hạ Linh Lung lấy giấy chửng nhận ra.
Thạch Vương lập tức bàng hoàng.
“Anh đã bị bát.” Cho đến khi Hạ Linh Lung lấy còng tay ra, anh ta mới phục hồi tinh thần lại.
“Anh lại mang cảnh sát theo bên cạnh ư?” Thạch Vương thoáng hoảng sợ. Mình gán tội cho ai không gán lại đi gán tội
lên đầu cảnh sát chứ.
Quả thực quá xúi quấy.
“Không phải, sĩ quan Hạ, tôi chỉ nói đùa thôi, cô nghe tôi giải thích.”
“Hãy giải thích với thấm phán đi. Còn nữa, những lời vừa rồi mà anh nói đã được tôi ghi âm lại. Lát nữa trở về anh có thể tự mình giải thích với thấm phán.” Hạ Linh Lung trực tiếp còng tay Thạch Vương.
“Thu hồi cái này đi, đây là vật chứng.” Hạ Linh Lung tức giận không thôi, giao cục đá vỡ cho cảnh sát.
Lại có người dám gán tội lên đầu mình, đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Dù làm ăn lớn nhưng Thạch Vương vẫn không có gan thách thức cảnh sát.
Anh ta chỉ có thế ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, sau đó oán hận nhìn Lạc Tú.
Nhưng ánh mát không thể giết người. Nếu không phải anh ta muốn hãm hại Lạc Tú thì đã không đến mức như bảy giờ. Nếu tiếp tục điều tra thì ít nhất cũng phải ngồi tù hơn mười năm.
Đây chính là cái gọi là tự bê đá đập chân mình.
Nói cho cùng thì đâu ai ngờ được người đẹp bên cạnh Lạc Tú lại là cảnh sát chứ!
“Tên họ Lạc kia, tao sẽ không bỏ qua cho mày!’
Lạc Tú lại chắng thèm quan tâm đến chuyện này. Loại trình độ này ờ trước mặt anh chỉ như là một thầng nhóc con. Chầng mấy chốc, bẽn chỗ Hồng Bưu đã có tin tức rồi.
Tài khoản của Lạc Tú đã nhận được tám ngàn vạn tệ chỉ trong một thời gian ngân.
Lạc Tú cũng cân nhắc, quỹ khởi nghiệp đã có, như vậy đã đến lúc liên hệ với bạn học cũ, sau đó bẳt đầu kiến thiết vịnh Bàn Long.
Thật ra, Lạc Tú giành lấy vịnh Bàn Long chủ yếu là vì anh có thế sử dụng những lợi thế tự nhiên ở đó đế thiết lập một đại trận tụ linh.
Bất kế cuộc sống ở đô thị như thế nào, tu luyện luôn là ưu tiên hàng đầu. Dù sao thì tầm nhìn của Lạc Tú cũng rất dài hạn, đối thủ thực sự của anh chính là tam đại thiên tôn trong thần thoại, cho nên Lạc Tú cần phải tranh thủ mọi thời gian bát đầu tu luyện.
Còn linh khí của địa cầu đã khô cạn, có thể nói là ít ỏi đến đáng thương, chỉ có thể thông qua đại trận tụ linh mà thu nạp linh khí.