Còn Hạ Linh Lung cũng thầm tặc lưỡi trước kiểu người tiện tay đã ném ra một khoản hai ngàn vạn tệ.
Lạc Tú thực sự chỉ mới ngoài hai mươi mà?
Dáng vẻ mặt không đỏ, tim không đập, tiện tay ném ra hai ngàn vạn tệ, nhìn thế nào cũng không phải là dáng vẻ mà người trẻ tuối nên có.
Cho dù cô ta đã nhìn thấy nhiều cậu ấm trong tỉnh, hoặc một số phú nhị đại, nhưng chưa bao giờ thấy kiểu người phung phí tiền bac như Lac Tú.
Lúc này, Hạ Linh Lung càng ngày càng tò mò về Lạc Tú.
“Cát đi.”
Lạc Tú thì rất tự tin. ở anh không tồn tại đặt cược gì cả, bởi vì có cơ duyên nhìn xuyên thấu nên bên trong có hàng gì, hàng bên trong có độ tinh khiết như thế nào, Lạc Tú có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vê cái bẫy hai ngàn vạn tệ của Thạch Vương, đối với Lạc Tú thì chắng là gì cả.
Nếu ờ đây không có hàng trị giá hơn hai ngàn vạn nhân dân tệ, Lạc Tú chác chán sẽ không đánh cược.
Rất quyết đoán, gần như không do dự.
Vài người khiêng đá đến máy cắt đá, người thợ cắt đá do dự nhìn thoáng qua Lạc Tú.
“Cắt!”
Nhìn thấy Lạc Tú quyết tâm như vậy, trong lòng Hồng Bưu thở dài một hơi, còn trong mắt Thạch Vương lại lóe lên một tia khinh thường.
Cắt xuống rồi.
“Shh!”
“Má!”
“Mãn lục, giá cao ngất trời, giá cao ngất trời thật đấy!”
Tiếng nói vừa vang lên, một đám người vây quanh lại, người thợ cắt đá suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Má nó, tôi cát cả đời mà chưa bao giờ nhìn thấy cực phẩm như thế này!”
“Cậu Lạc, cậu có muốn tôi liên lạc với người ta giúp cậu ngay lập tức không?” Hồng Bưu ở bên cạnh kích động không thôi.
Bời vì nguyên liệu này thực sự là đế vương lục, loại thủy tinh, mãn lục!
Bây giờ Thạch Vương đã hoàn toàn chết lặng, làm sao có thế chứ?
Tại sao lại có một khối cực phẩm như vậy ở đây?
Mình được xưng là Thạch Vương, vậy mà lại cũng có thời điếm nhìn nhầm.
Hơn nữa nhìn vào độ tinh khiết kia, ngay cả một người thường cũng biết nó có thế được bán ra với giá cao ngất trời.
“Ha ha, chú em, e là hôm nay bảng hiệu Thạch Vương của cậu bị đập nát rồi.” Hồng Bưu ở bên cạnh đắc ý khoe khoang.
Đồng thời ánh mát nhìn Lạc Tú cũng khác xưa rồi, sao Lạc Tú lại may mẳn như vậy chứ?
Tuy nhiên, Hồng Bưu lại kính sợ nhiều hơn, bởi vì ông ta không ngu ngốc. Vận may của một người tốt một lần thì còn có thể nói được, nhưng tốt lần thứ hai thì có chút tế nhị rồi.
Thạch Vương sững sờ hồi lâu, biếu cảm trên mặt thay đối mấy lần mới định thần lại.
“Ha ha, chúc mừng anh bạn này, chúc mừng anh bạn này.” Có thể thấy, Thạch Vương cười vô cùng miền cưỡng.
Dù sao một trăm triệu vừa rồi vẫn thuộc về chính mình, giờ đã qua tay người khác. Lúc này anh ta chỉ có thế miền cưỡng nớ nụ cười, coi như có vài phần khôn khéo.
Bấy giờ tảng đá này đã được Hồng Bưu chất lên xe.