“Ngày nào bên cạnh cô cũng có một hoa khôi cảnh sát đi theo, cô có thế vui vẻ sao?” Lạc Tú bỏ tàn thuốc đi vào.
Hạ Linh Lung theo sát phía sau, nhưng vào văn phòng rồi Lạc Tú mới phát hiện hóa ra Hạ Linh Lung còn mang theo một hộp cơm tới.
“Đến đây đi, nếm thử mấy món bốn tiếu thư đích thân xuống bếp. Cảm ơn anh đã cứu tôi hai lần.”
Cô gái Hạ Linh Lung này thực ra rất kỳ lạ, ít nhất người bình thường đôi khi không thể hiểu được hành vi của cô ta.
Tối hôm qua còn bắt Lạc Tú đến đồn cảnh sát, hôm nay lại đưa cơm cho Lạc Tú.
Sự thay đối này khiến Lạc Tú cũng phải than thớ theo không kịp, thật sự có cảm giác như lòng người phụ nữ như mò kim đáy biến.
Tuy nhiên, may mắn thế nào mà Trưong Thục Phi lại tình cò nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời trong lòng Trưong Thục Phi cảm thấy khó chịu.
Trái lại khi những đồng nghiệp khác nhìn Trưong Thục Phi, trong mát họ còn có tia trào phúng.
Dù sao hiện tại rất nhiều đồng nghiệp thấy bây giò Lạc Tú chính là kiểu cao to, giàu có và đẹp trai!
Nhưng lại là cái loại khó có thế nám trong lòng bàn tay. Trưong Thục Phi chế giễu, trực tiếp đấy người rời đi.
Chắng mấy chốc đã đến buối tối, Hòng Bưu phái người đến đón Lạc Tú, kết quả Hạ Linh Lung lại như một kẻ bám đuôi nhất quyết muốn đi theo Lạc Tú.
Đưong nhiên Lạc Tú không muốn, nhưng rất rõ ràng Hạ Linh Lung không phải người Lạc Tú có thế khống chế.
Nếu không đèm qua cũng đã không chiếm giường của mình.
Hồng Bưu mời Lạc Tú ăn tối tại Hải Nguyệt Tiểu Trúc trước. Lạc Tú vốn nghĩ rằng ăn xong là đã kết thúc. Kết quả Hồng Bưu lại dẩn Lạc Tú đi, nói là muốn đi choi. Đó là một khu dân cư xa hoa bí ấn. Văn phòng bán nhà trước khu dân cư đã được cải tạo thành một câu lạc bộ.
Ngược lại, suốt quáng đường, Hồng Bưu rất tò mò v’ê Hạ Linh Lung bên cạnh Lạc Tú. Đương nhiên, Hồng Bưu không dám có ý nghĩ gì khác, dù sao đây cũng là người phụ nữ mà Lạc Tú đưa tới.
Chỉ là sự tò mò thuần túy mà thôi.
“Vần là cậu Lạc biết hướng thụ, đi ra ngoài còn mang theo mỹ nữ.” Hồng Bưu thở dài.
“Hồng Bưu, đừng trách tôi không nhác nhở ông. Đây là cảnh sát Hạ nổi tiếng ớ Thông Châu chúng tôi. Nếu muốn uống trà thì ông có thế tùy ý.”
Hồng Bưu ngậm miệng, có thể ông ta không biết Hạ Linh Lung, nhưng ông ta lại biết có một người họ Hạ nôi danh, đó là một người trong tỉnh.
Còn Hạ Linh Lung thì trừng mắt nhìn Lạc Tú, bởi vì Lạc Tú lại có ý nhắc nhở Hồng Bưu chú ý một chút.
Nhưng mà Hạ Linh Lung cũng càng ngày càng cảm thấy Lạc Tú này quá bí ấn. Cô ta đã từng điều tra riêng Lạc Tú, thật sự xuất thân từ thị trấn, không có lai lịch gì, nhưng tại sao tuổi còn trẻ lại có thế giao du với nhà họ Diệp, còn cả Hồng Bưu nữa chú?
Xe nhanh chóng tới nơi, Hồng Bưu dẫn mọi người vào, đi bộ lên lầu một của câu lạc bộ.
Còn Hạ Linh Lung thì nhướng mày, bời vì trong mát cỏ ta toàn là nguyên thạch!
Những người này muốn đánh cược bằng thạch à?
Nhưng đây không thuộc loại cờ bạc, cho nên mặc dù Hạ Linh Lung không thích, nhưng cũng không có lý do gì để nói.
“Haha, cậu Lạc, có muốn chọn thử một cục, thử vận may hay không?”
Lạc Tú lắc đầu. Anh muốn chọn một vài cục, nhưng không phải bây giờ.
Hồng Bưu tự mình chọn lựa một vài cục, tuy nhiên khi cát ra đều là những thứ vô giá trị.
Hơn nữa trong nháy mắt Hồng Bưu đã ném vào đó hết một trăm vạn tệ rồi.
Tất nhiên, một trăm vạn tệ này gần như là rác rưởi.
Cuối cùng, Hồng Bưu đứng sang một bên, thở dài than mình xui xẻo.
Nhưng lúc này ông chủ đã đích thân ra mặt.
Hồng Bưu lén lút giới thiệu với Lạc Tú.