Hơn nữa Trương Định còn là một phú nhị đại, ngày thường đã quen ăn hiếp bắt nạt người khác rồi, có bao giờ liên tiếp phải ăn thiệt bời cùng một người đâu?
“Tên họ Lạc kia, tôi có thể nói cho anh biết, ở đảy có camera, nếu anh lộn xộn thì sẽ phải ngồi tù đấy.” Đầu tiên Trương Định đe dọa trước, bời vì anh ta thực sự sợ chọc giận Lạc Tú thì sẽ bị đánh.
“Hừ.” Lạc Tú hừ lạnh một tiếng.
“Mới sáng sớm mà đã bày trận lớn như vậy. Nói đi, anh muốn làm gì?” Lạc Tú lười nói nhảm cùng Trương Định, trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Thế nào? Anh còn không biết xấu hố mà đến đi làm à?” Hồ Mỹ Kim ớ bên cạnh nói một cách quái gở.
“Sao tôi lại phải xấu hồ khi đến làm việc?” Lạc Tú cảm thấy kỳ lạ.
“Anh đắc tội đồng nghiệp, còn đánh bạn trai của đồng nghiệp. Anh còn mặt mũi nào mà đến làm việc?” Lý Tuyết cũng mở miệng châm chọc.
“Những thứ này có liên quan gì đến công việc không?” Lạc Tú hỏi ngược lại, khiến đám người Lý Tuyết bàng hoàng.
Ngược lại Trương Thục Phi vần chưa mở miệng nói gì.
“Đừng có nói lý lẽ gì với tôi, Lạc Tú, bây giờ anh bị đuối việc, nơi đây không chào đón anh, cút ngay!” Trương Định khoanh tay làm ra vẻ ông đây muốn xử anh, anh có thể làm gì tỏi.
Hơn nữa anh ta cho rằng đây là nơi duy nhất có thế trấn áp Lạc Tú.
“Lý do?”
Tôi không thích anh, anh đã đác tội tôi rồi, cho nên tôi muốn sa thải anh!”
“Công ty này còn có quy định như vậy sao?” Lạc Tú hỏi lại.
“Đừng nói với tôi về nội quy hay quy định gì đó, tôi không thể kiểm soát các bộ phận khác, nhưng bộ phận tiêu thụ, tôi có tiếng nói cuối cùng. Tôi nói sa thải anh thì sẽ sa thải anh, không cần lý do!” Trương Định nhấn mạnh một lần nữa, tại thời điếm này, anh ta cảm thấy mình cứ như là vua.
Có thể tùy ý chi phối bất cứ kẻ nào.
“Lạc Tú, đi thôi, chúng ta không thế đấu lại anh ta đâu.” Lý Đông Phương đứng phía sau Lạc Tú nhỏ giọng nói một câu.
Nói cho cùng, Trương Định tuy rằng khiến người ta căm ghét,
nhưng người ta quả thực giống như ông chủ của công ty này, có quyền này.
Mà Lạc Tú thì phớt lờ Lý Đông Phương, nhưng hỏi lại.
“Vậy nên cho dù không vi phạm quy định của công ty, nhưng cấp trên muốn sai thải ai thì sa thải người đó?”
Đối mặt với câu hỏi của Lạc Tú, Trương Định nhìn Lạc Tú như một thằng ngốc.
“Các người cũng cho rằng là như vậy à?” Lạc Tú nhìn những người chung quanh, những người đó đều không nói gì.
Thay vào đó, có một vài người lạnh lùng nhìn Lạc Tú, có vẻ như đang cười nhạo Lạc Tú.
Nhưng cũng có người có sác mặt hơi khó coi. Thật ra thì đuổi việc Lạc Tú, có lẽ mọi người sẽ không nói điều gì. Nhưng đuổi việc Lý Đông Phương thì có hơi quá đáng rồi, bởi vì mọi người đều biết Lý Đông Phương là một người hiền lành.
“Lạc Tú, đây là địa bàn của anh Trương, không đến lượt anh nói ra nói vào. Bảo anh cút thì anh cũng chỉ có thể cút.” Hồ Mỹ Kim mở miệng châm chọc.
“Đúng!” Lý Tuyết cũng phụ họa.
“Được rồi, tôi hiếu rồi, vậy tất cả mọi người cũng đều nghe rõ rồi chứ!” Lạc Tú nhún vai.
‘Lạc Tú, anh còn muốn giở trò gì?” Trương Định nhíu mày.
“Không có gì, chỉ là những gì anh vừa nói, người không vi phạm quy định của công ty cũng có thế tùy ý sa thải.” Lạc Tú nói.
“Cho nên gì, anh muốn thế nào?” Trưong Định bày ra vẻ mặt anh có thể làm gì được tôi.