Đây là cuộc sống mà rất nhiều người đàn ông phải ngưỡng mộ, ngay cả Trương Định cũng có chút ghen tị.
“Vù…” Chiếc Lamborghini biến mất dần trong làn sóng âm thanh thật dài.
Bỗng nhiên trong lòng Trương Thục Phi lại dâng lên một nỗi hối hận khó nói thành lời, nếu trước kia đối xử tốt với Lạc Tú
thì bây giờ người ngồi trên xe chính là cô ta, chỉ có đám người Trương Định là xấu hổ thôi.
Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim nhìn theo chiếc Lamborghini đã rời đi với khuôn mặt cực kỳ khó coi, hôm qua lúc ở công ty bọn họ còn cười nhạo Lạc Tú là cái đồ nhà quê, là một tên khố rách áo ôm, nhưng tên khố rách áo ôm trong lời bọn họ lại có thể lái Lamborghini vậy thì bọn họ là cái gì? Đồ ăn xin sao?
Thế mà hôm qua hai người bọn họ còn khoe khoang bạn trai trước mặt Trương Thục Phi, mỉa mai Lạc Tú trước mặt mọi người, nhưng bây giờ nhìn lại thì bạn trai của bọn họ thậm chí còn không xứng xách giày cho Lạc Tú nhà người ta.
Chứng kiến cảnh Lạc Tú rời đi„ nước mẳt của Trương Thục Phi không kìm được mà tuôn rơi, lúc này cô ta mới phát hiện rằng mình đã sai, cô ta không hề biết chút gì về Lạc Tú cả.
Người đàn ông được cả hoa khôi cảnh sát và ngôi sao tranh giành lại bị cô ta đấy ra xa cách đây không lâu, nhớ đến khoảng thời gian Lạc Tú đối xử tốt với mình hồi đại học là tâm trạng của cô ta lại vô cùng phức tạp, cố gáng cán chặt môi để nước mầt không tiếp tục chảy xuống.
Một lúc lâu sau Trương Định mới lên tiếng nói: “Thục Phi, không sao đâu, tôi sẽ ra mặt giúp cô. Chỉ cần ngày mai anh ta dám đến công ty thì tôi sẽ bảo anh ta cút, làm cho anh ta xấu hố trước mặt mọi người.”
Trương Định oán hận nhìn theo hướng Lạc Tú rời đi, ngày mai ông đây sẽ sa thải anh mà không cần bất kỳ lý do nào cả, nếu không anh ta sẽ không nuốt trôi cái cục tức này.
Tuy có hai cô nàng cực kỳ xinh đẹp đi theo, một người gọi cảm quyến rũ, người còn lại kiêu hãnh lạnh lùng nhưng Lạc Tú lại không hề vui vẻ, bởi vì hai người bọn họ lại đi theo anh vào khách sạn.
Buổi tối anh định tu luyện, mà bây giờ hai người này đi theo thì phải làm sao?
“Hừ, tôi biết ngay anh không phải người thường mà.” Hạ Linh Lung nói.
Cho dù cô ta có ngu dốt đến đâu cũng từng nghe tới Hải Thượng Minh Nguyệt, nơi này không phải là nơi người giàu có nào cũng tới được, hơn nữa cũng không phải mấy cậu ấm đời thứ hai thông thường có thể ở lại.
Đi qua đại sảnh, rất nhiều người nhìn thấy bên cạnh Lạc Tú cỏ hai cô gái cực kỳ xinh đẹp đi cùng thì ghen tị đến đỏ mắt, tất cả bọn họ đều cho rang Lạc Tú chắc chắn có rất nhiều tiền, nếu không sao lại có hai cô gái xinh đẹp đi cùng như vậy?
Rõ ràng Lạc Tú đã xem nhẹ quyết tâm của hai người này, thế mà bọn họ lại đi theo Lạc Tú vào phòng. Lúc ở trong phòng Lạc Tú hai người bọn họ còn tự coi mình là bà chủ, một người đun nước, người còn lại đi gấp chăn.
Hạ Linh Lung lo sợ về vết thi ban, còn Lam Thục Đoan lại không yên tâm về Hạ Linh Lung, đồng thời cũng có cảm giác muốn so bì với Hạ Linh Lung.
“Hai người các cô muốn làm gì?” Lạc Tú chịu đựng hết nổi rồi, cả hai người bọn họ đều là con gái nên anh không tiện đánh.
ẵTô muốn ớ cạnh anh một khoảng thời gian.” Hạ Linh Lung rất thắng thắn, cũng không hề cảm thấy mấy lời này có gì không thích hợp.
“Cô nam quả nữ chung một phòng không thích hợp cho lám?” Bỗng nhiên Lam Thục Đoan cười lạnh nói, mình chỉ vừa mới chuấn bị tỏ tình mà đã có người muốn đến cướp, xem ra bản thân phải hăng hái thêm chút nữa rồi.
“Ha ha, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì cô cũng cỏ thể ở lại.” Hạ Linh Lung nghẹn lời nói.
“Thế cô nghĩ tôi sẽ đi à?” Lam Thục Đoan cũng đáp trá lại, hơn nữa còn ưỡn ngực đầy thách thức.
Chỉ trong chốc lát hai người phụ nữ đă cọ ra mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ có điều hai người bọn họ vần biết chừng mực, ai cũng duy trì ở mức độ không chọc giận Lạc Tú.
“Hai cô ngủ ở phòng khách đi.”
“Không được tôi sợ lầm, hơn nữa Lạc Tú, anh mau giúp tôi xem rốt cuộc chỗ này bị làm sao vậy?” Hạ Linh Lung kéo áo của mình lên lộ ra mép áo lót ở bụng dưới, bụng của Hạ Linh Lung tráng noãn được ôm trọn bời phần eo thon thả uyển chuyến, kết hợp với cái mông cong vểnh vừa nhìn đã thấy vô cùng mê người.
Nhưng Lam Thục Đoan không biết gì lại cho rằng Hạ Linh Lung đang quyến rũ Lạc Tú nên không chịu yếu thế cũng cời quần áo ra, mép áo lót và chiếc eo thon cũng theo đó lộ ra, thậm chí còn nhích lên phía trên một chút lộ ra viền ren màu xanh lam.
“Lạc Tú, anh mau nhìn tôi này.” Sau đó Lam Thục Đoan còn nhìn thoáng qua Hạ Linh Lung giống như đang thị uy.
Nhìn thấy vóc dáng cực phấm của hai cô gái vô cùng xinh đẹp, suýt nữa Lạc Tú đă kìm chế không được mà phụt máu mũi.
“Hai người đang làm gì vậy?”