‘Tông Sư?” Diệp Song Nhi bỗng kinh hãi đến biến sắc.
Có lẽ Diệp Song Nhi không phải là người cùng thời đại với Diệp Kính Bình, nhưng từ nhỏ cô ta đã tập vỏ cùng Diệp Kính Bình, tất nhiên đã sớm nghe nhiều về Tông Sư.
Nếu nói mục tiêu tập võ của cô ta là gì, vậy thì chác chần là Tông Sư rồi.
Nhưng về cơ bản điều đó là không thế.
Tập võ thì chì cần luyện công phu quyền cước, lúc nhỏ người bình thưởng sẽ bắt đầu luyện những chiêu thức cơ bản, đợi sau khi tới ba mươi tuổi có thể luyện ra chút Nội Kình, nếu có thế phóng Nội Kình ra bên ngoài thì người đó sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lảm.
Còn Tông Sư?
Thật sự sáp đạt tới thần thoại rồi.
Người đó đã có thể tự lập môn hộ, khai tông lập phái, thậm chí còn có thế sáng tạo ra tuyệt học, đừng nói là Nội Kình Ngoại Phóng, thật sự có thể nói là giết người trong tích tắc, nháy mát đã làm người khác bị thương.
E rằng đạn cũng chưa chác có thế bì lại.
Nhưng đừng nói là bây giờ, dù là ở quá khứ cũng tồn tại như vật quý hiếm, gần như là không tìm ra, có bao nhiêu cao thủ cả đời chỉ quanh quấn trong Nội Kình Ngoại Phóng, dù nuối tiếc cả đời cũng không thể tiến vào Tông Sư.
“Ông nội, chẳng lẽ ông nói anh ta có tiềm lực có thế tiến vào Tông Sư ư?” Rõ ràng Diệp Song Nhi hơi không dám tin.
“Ha ha, cậu ta có tiềm lực ư? Cô bé ngốc, chí ít hôm nay với chiêu thức mà cậu ta thể hiện, ông cảm thấy G rang cậu ta đã sâp tiến vào Tông Sư rồi.” Diệp Kính Bình than thở, lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Đó cũng là ƯỚC mơ cá đời cúa ỏng ta, nhưng ông ta biết cả đời này đă vô vọng.
“Hả?” Gương mặt xinh đẹp của Diệp Song Nhi kinh hãi đến biến sâc, há hốc mồm như thế có thê’ nuốt được một quả trứng.
“Chi cần cậu ta ở Tân Châu thì cháu phái dốc hết sức lôi kéo cậu ta cho ông. Đầu tiên là sẳp xếp một công ty, sau đó là tặng xe sang cho cậu ta.”
Lạc Tú vẩn chưa ra khỏi nhà ga, bên ngoài nhà ga, bạn gái kiếp trước của Lạc Tú là Trương Thục Phi và mẹ của cô ta đă ớ đây.
Hai người đứng cạnh một chiếc Chery QQ khiến người ta không tự chủ được mà liếc mắt nhìn, đương nhiên thứ mà mọi người nhìn không phải là chiếc XG.
ở Tân Châu này, tuy không thế sánh bằng tỉnh Hải Đỏng nhưng cũng có rất nhiều người giàu có, khắp nơi trên đường phố đều có BMW và Mercedes-Benzes nên lái một chiếc Chery QQ chảng có gì đáng lên mặt cả. Có gì đáng xem chứ?
Cái mà mọi người nhìn là cách ăn mặc của hai người phụ nữ một lớn một nhỏ kia.
Đặc biệt là người lớn tuổi, nhìn rất bắt mắt.
Người lớn tuổi trông như chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuối do được chăm sóc dưỡng da tốt, trang phục rất thời trang và táo bạo.
Bà ta mặc một chiếc quần jean không thể ngán hơn, như thể ngân đến tận bắp đùi, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết.
Phần trên mặc một chiếc áo sơ mi đen hở rốn, chiếc bụng phẩng lì, buộc một sợi dây màu đỏ, mái tóc dài nhuộm vàng và đeo kính râm, trông rất tây và quyến rũ.
Còn người nhỏ tuổi lại ăn mặc có phần kín đáo hơn người lớn tuối, chỉ mặc một bộ quần jean màu xanh nhạt cộng với áo yếm để lộ ra tấm lưng tráng như tuyết. Thế nhưng vóc dáng thực sự rất nổi bật, hơn nữa dáng người cao, thon thả càng tôn thêm khí chất bất phàm.
Đương nhiên người lớn tuối chính là mẹ của Trương Thục Phi.
Lúc này, mẹ của Trương Thục Phi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất mãn và không vui.
“Phơi náng đã đời luôn rồi, đợi thêm nữa thì sẽ cháy đen thui da luôn. Con hãy gọi điện thúc giục xem, mẹ có lịch hẹn đi làm tóc rồi đỏ.”
Mẹ cúa Trương Thục Phi sốt ruột phàn nàn, tuy rằng gia đình không giàu có lám nhưng bà ta vần rất quan tâm đến thể diện, luôn cảm thấy mình là một quý bà nên rất quan tâm đến hình tượng của mình.
Việc đứng ờ nhà ga đợi người khác như vậy đâu phải là việc mà một quý bà như bà ta làm chứ?