Tất cả mọi người không thế thế tin vào mắt mình, Lúc này toàn bộ hiện trường đều trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thế nghe thấy cả tiếng hít thở.
Sao có thế như thế được?
Nữ thần quốc dân lại có thế bày tỏ tình cảm với Lạc Tú ư? Tỏ
Vừa rồi mọi người còn đang chế giễu Lạc Tú, nhưng trong nháy mắt lại như bị vả vào mặt.
Ngay cả nữ thần quốc dân như Lam Thục Đoan cũng tỏ tình với Lạc Tú, vậy họ có tư cách gì mà coi thường Lạc Tú?
Sao bọn họ có thế so sánh được với Lam Thục Đoan chứ?
Căn bản là họ không hề ở cùng một đắng cấp hoặc nói là không có cách nào để so sánh.
Cho dù ném đi vẻ ngoài đẹp đẽ mà Lam Thục Đoan đang áp đảo bọn họ, nhưng với thân phận là ngôi sao nối tiếng ấy thì nhân viên bình thường như bọn họ cũng không so sánh được.
Cho dù Trương Thục Phi có kiêu ngạo đến đâu, cũng không thế nói rang cô ta xinh đẹp hơn Lam Thục Đoan, đúng chú?
So với Lam Thục Đoan, Trương Thục Phi là cái thá gì chứ? Một con vịt con xấu xí!
Cô ta vừa nói cả đời này của Lạc Tú sẽ không bao giờ được con gái thích, trong chớp mát người ta đã được tỏ tình ngay tại đại sảnh giữa chốn đông người này!
Lại còn được tỏ tình bởi một người cô gái áp đáo họ về mọi mặt nữa chứ.
Nói một cách khó nghe thì cho dù đám người Trương Thục Phi có đi phẫu thuật thấm mỹ thì cũng không thế so được với Lam
Thục Đoan, quan trọng vẩn hơn nhau ở thần thái.
Khi Lam Thục Đoan đến bên cạnh Lạc Tú, bỗng nhiên cô ấy nhìn Trương Thục Phi với vẻ mặt đầy thách thức và đây khiêu khích.
“Tôi không biết cô lấy đâu ra tự tin thế, người đàn ông tốt như vậy, tôi theo đuối còn không kịp. Cô gái này, khấu vị của cô cũng cao quá rồi đấy.” Lam Thục Đoan khẽ cười nói.
Những lời nói này lập tức khiến cho Trương Thục Phi đỏ mặt, thậm chí những lời vừa mới mỉa mai Lạc Tú ban nãy, giờ đây lại khiến cho cô ta cảm thấy là đang mỉa mai chính mình.
Cảm giác nóng bừng bừng trên mặt khiến Trương Thục Phi hận không thể tìm một cái lổ và chui vào thật nhanh, không chỉ riêng Trương Thục Phi mà ngay cả đám người Trương Định và Hồ Mỹ Kim cũng cám thấy nóng bừng trên mặt.
“Lạc Tú, anh bát cá hai tay từ lâu rồi phải không?” Trương Thục Phi đã nghĩ ra được rằng tại sao Lạc Tú lại thờ ơ với mình như vậy, cũng đã nghĩ ra tại sao vừa rồi Lạc Tú lại có thế bình tĩnh như vậy.
Vào lúc này, Trương Thục Phi giống như một người đàn bà chanh chua mà chất vấn Lạc Tú.
“Xí, đồ cặn bã!” Hồ Mỹ Kim ở bên cạnh thêm mắm thêm muối với hy vọng tìm lại thể diện.
“Đừng luôn nghĩ xấu về người khác như thế, tôi và Lạc Tú mới quen nhau được ba ngày.” Lam Thục Đoan vừa dịu dàng vừa
độ lượng nói.
Cứ như vậy, khi so sánh với nhau, đám người Hồ Mỹ Kim lại có cảm giác như họ là những người đàn bà chanh chua không lên được sân khấu. Cao thấp rõ rệt, lại bị so sánh không bằng người ta nên đã khiến cho khuôn mặt của họ thêm phừng phừng.
“Trương Thục Phi, tôi đã biết chuyện của cô và Trần Hữu từ lâu rồi, cô hiếu chứ?” Lạc Tú lạnh lùng nói.
“Cái gì, anh?” Trương Thục Phi chợt luống cuống, bởi vì cô ta mới chính là kẻ bát cá hai tay.
“Vì vậy, chúng ta nên chia tay từ lâu rồi, phải không?”
“Hôm qua tôi đã định nói với cô nhưng lại bị chuyện đó hoãn lại, hôm nay tôi cũng định nói với cô nhưng không ngờ lại là sinh nhật cô nên tôi không nhác đến.”
“Nhưng không ngờ là Trương Thục Phi cô lại nói ra, là muốn đạp tôi vài đạp ư? Hay là muốn chờ xem tôi quỳ dưới chân cô để cầu xin? Trương Thục Phi ơi là Trương Thục Phi!”
“Đời này Lạc Tú tôi chưa bao giờ làm điều gì hối hận, điều duy nhất tôi hối hận chính là đã tìm được một người bạn gái như cô. Tôi tự hỏi mình không phụ lòng cô, còn cô thì sao?”