“Một kẻ giống như anh, ăn mặc như một tên ăn mày, chắng có lai lịch gì, muốn tiền cũng chẳng có tiền, chỉ là một thằng nhà quẻ xuất thân từ nông thôn, Thục Phi nhà chúng tôi chịu ở bẽn anh là thương hại anh lầm rồi”
Lý Tuyết ở bên cạnh cũng mở miệng châm chọc, từ trước đến nay cô ta luôn coi thường Lạc Tú, cho nén lập tức cùng Trương Thục Phi làm nhục anh.
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì mà bày đặt. Nếu không nhờ có Thục Phi thì anh cho rằng anh có thế vào làm ờ cống ty chúng tôi hay sao? Có khi giờ vần còn đang cắm mặt xuống đất ở nông thôn nữa kìa.”
“Đúng vậy, loại người như anh, cả đời này chỉ có thế làm một tên lưu manh mà thôi!” Một đám người hùa theo, giống như lúc này có thể tha hồ được chà đạp Lạc Tú.
“Lạc Tú, anh nghe cho kỹ, bây giờ Trương Thục Phi tôi không cần anh, đời này của anh coi như xong rồi.”
Những lời chỉ trích từ những người xung quanh khiến cuối cùng Trương Thục Phi cũng lấy lại được tự tin, sau đó ngạo nghễ mở miệng nói.
“Cả đời này anh đừng hòng tìm được người phụ nữ nào thích anh nữa.”
“Cũng chưa chác đâu!” Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng
châm chọc vang lên.
Sau đó một khúc nhạc dạo vang lên, những nốt nhạc piano tuyệt đẹp bay xuống từ trên lầu, phá vỡ sự bối rối.
Âm nhạc vui tươi và tràn đầy tình yêu thương.
Sau đó là câu hát: “Em thích thái độ lạnh lùng của anh, đối mặt với những trò đùa nho nhỏ của em, thích tốc độ nói của anh…”
Giọng hát đáng yêu dí dỏm nhưng mang theo tình cảm sâu đậm, đáng lý không khí ờ đây vẫn còn ngượng ngùng, nhưng bỗng nhiên không khí thay đối khi một bài hát nhẹ nhàng và ngọt ngào đến như vậy vang lên.
Ngay lập tức mọi người ngước nhìn, thấy một cô gái đang từ từ đi xuống cầu thang, với mái tóc dài và chiếc váy màu tím, đoan trang thanh lịch mà không mất đi vẻ xinh đẹp.
Ánh đèn sân khấu được sắp đặt trước đang chiếu vào cô gái này, khiến cô ấy trở thành tâm điếm chú ý nhất của khán giả. Cô ấy xinh đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở, tất cả những cô gái ở đây đều giống như mấy con gà mái già so với cô ấy.
Tiếng hát được cất lên từ miệng cô ấy, hiển nhiên, chỉ cần người ta không bị điếc, chỉ cần người ta có thể hiểu được tiếng Trung là có thế nhận ra bài hát này là bài hát tỏ tình.
“Cuộc cạnh tranh theo đuối anh rất khốc liệt…”
“Muốn dẫn anh đi qua những con đường, không cần phải đi qua quá nhiều nơi, trạm kế tiếp chính là hạnh phúc.”
“Không phải chứ?” Trương Định, Hồ Mỹ Kim và những người khác chợt nghĩ đến một khả năng, với vẻ mặt không thế tin được.
Mọi người đều biết Lam Thục Đoan, trừ khi bạn không lên mạng, không có ai mà không biết đó chính là một ngôi sao lớn thực thụ.
Nhưng lúc này Lam Thục Đoan muốn tỏ tình với ai?
Bởi vì lời bài hát đã quá rõ ràng.
Trương Thục Phi cũng sững sờ, hai mắt gần như sắp rớt ra ngoài, cô ta cũng nghĩ tới một khả năng.
Không, điều đó là không thể!
Sau đó một ngọn đèn chiếu sáng khác chiếu vào cơ thể Lạc Túf khiến cho ánh mát của mọi người lại tập trung lên người anh.
Cho đến lúc này, đám người Trương Định mới chợt nhận ra, những suy nghĩ và phỏng đoán không tưởng đó đã trở thành hiện thực.
Trương Thục Phi sững sờ, Trương Định, Hồ Mỹ Kim và cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Lam Thục Đoan vừa ngại ngùng vừa e thẹn, cầm trên tay bó hoa hồng đỏ, bước từng bước về phía Lạc Tú giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Vẻ ngoài rực rỡ ấy, cho dù là Trương Thục Phi hay ai khác, khi đứng trước mặt Lam Thục Đoan đều cảm thấy giống như một bầy vịt con xấu xí đang nhìn thiên nga tráng muốt vậy.
Hơn nữa trong chớp mắt, sắc mặt của đám người Trương Thục Phi, Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim lại trở nên rất “đặc sắc”.
Đáy là tỏ tình, nữ thần quốc dân Lam Thục Đoan đang tỏ tình với Lạc Tú ư?