Dọn dẹp tất cả những lệ quỷ ở đây.
Lạc Tú tản ra khí tức hộ thế của Thái Hoàng Kinh đế cảm ứng một chút, sau đó lập tức tìm ra được ngọn nguồn.
Đó là nhà để xe dưới lòng đất của tiểu khu, còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, ờ vị trí phía đông nam là một hố sâu, dưới hố sâu bốc khói đen kịt, bốn phía là một đám lệ quỷ, tất cả đều tập trung ở đây.
Thậm chí bốn phía còn có một ít xương tráng.
Song Lạc Tú không sợ hãi chút nào. Dựa theo quy mô này, ngay cả một vị cao tăng đâc đạo hay đạo sĩ của Đạo gia có lẽ cũng không dám tới đây.
Bởi vì ờ đây đã hình thành một cái âm huyệt, chầng qua đáng tiếc người gặp được là Lạc Tú.
Ngay khi Lạc Tú chuấn bị ra tay, đột nhiên những lệ quý này bị sương mù màu đen hấp thu, sau đó liền lui về trong nháy mât, tất cả đều bị hút vào trong một cái quan tài.
Chiếc quan tài nằm văt ngang bên trong hố sâu, hắn là đội công trình đã vô tình đào ra trong quá trình thi công, hơn nữa ngọn nguồn hần cũng là miệng quan tài này.
Sát khí kinh người, lệ khí bên trong cũng khiến người ta khó có thế tới gần.
Giờ phút này nhận thấy có người đến, trong miệng quan tài kia liên tục có tiếng móng tay cào cấu.
Quan tài được dán đầy giấy bùa đen, nhưng lại có xích sát dày cộp khóa chặt quan tài, Lạc Tú nhướng mày.
Cương thi?
Nhìn cái quan tài này thì chác chán đã có không ít tuổi rồi, thứ gì đó bên trong e là cũng đã sớm thành tinh. ít nhất tuyệt đối không phải thứ mà đạo sĩ và cao tăng đắc đạo bình thường có khả năng đối phó.
Mà bên trong quả thật cũng có một con cương thi, thậm chí đã có đủ linh trí nhất định, xem như một tiểu thi vương rồi.
Tiếu thi vương như vậy, trừ khi dùng chân khí tiên thiên của Đạo gia hoặc là cao tăng của Phật môn dùng Xá Lợi áp chế, bằng không hoàn toàn không thể áp chế được nó.
Lạc Tú đoán rằng vốn đĩ những ký hiệu này hẳn là còn phối với
trận pháp gì đó để áp chế tiểu thi vương này. Chỉ là không biết tại sao, có thể lúc đội thi công đang thi công vô tình phá hỏng trận pháp, lộ ra miệng quan tài này. Bới vì trận pháp hỏng rồi nên không áp chế được tiếu thi vương bên trong nữa. Mặc dù không thế ra ngoài nhưng cũng đã có thể hại người rồi.
Mặc dù hiện tại tiếu khu này vẫn chưa được xây dựng xong, vả lại đất đai cũng thuộc sở hữu của Lạc Tú, vậy thì Lạc Tú đương nhiên sẽ không cho phép một tai họa như vậy ở trong này.
Lạc Tú duỗi tay trực tiếp xé nát ký hiệu kia, sinh linh trong quan tài bồng chốc hét lên một tiếng, phát ra âm thanh khặc khặc.
Ngay sau đó, sợi dây xích trên quan tài bị đứt và chiếc nắp đột ngột bay ra ngoài.
Sau đó là một ảm thanh chát chúa như tiếng kim loại cọ xát vang lên trong không khí.
“Khặc khặc khặc, năm trăm năm rồi, Đại Minh cũng tiêu vong rồi, cuối cùng, cuối cùng ta cũng có thế đi ra rồi.”
“Ta muốn cảm ơn ngươi đã thả ta ra ngoài. Cuối cùng cũng được tự do rồi. Dâng máu huyết của ngươi lên, ta có thế ban cho ngươi sự sống vĩnh cửu!”
“Bùm!”
Nắp quan tài bay lên, một cương thi cả người phủ đầy lông đen đứng thắng dậy, răng nanh sâu, khuôn mặt khô quắc, khí đen trong miệng ngập trời.
“Đến đây, bản tướng không giết ngươi, bản tướng ban thường cho ngươi.”
“Bùm!”
Lạc Tú lấy lòng bàn tay làm đao, sau đó giơ tay chém xuống. Một cái đầu teo tóp với những sợi lông đen mọc đây rớt xuống.
Thi vương kia còn chưa nói xong đã bị Lạc Tú xử lý rồi.
“Cho dù xuất hiện một thi vương chân chính cũng không điên cuồng như ngươi.” Lạc Tú khinh thường nói, không phải thực lực hiện tại của anh đã đạt đến mức có thể chiến đấu được với thi vương.
Mà là Thái Hoàng Kinh vốn là chí dương chí cương trong thiên địa, thậm chí bên trong còn có khí tức của tiên pháp thần tác.
Trời sinh đã khắc chế được tà vật này, nén Lạc Tú đã có thể một chưởng trực tiếp chặt đứt đầu của cương thi này.