“Và không chỉ vậy, mới ngắn ngủi mấy năm mà chỗ đó đã chôn vùi hơn mười mạng người rồi. Những đội xây dựng ở đó thường xuyên có người chết, hầu hết những người đã chết đều không có vết thương và không có bệnh tật từ trước. Nghe người ta nói mỗi xác chết đều có khuôn mặt dữ tợn và vô cùng đáng sợ.”
“Vì vậy mà dự án công trình ờ đó vẫn luôn bị gác lại ờ giai đoạn cuối và chưa hoàn thành.”
“Nghe đâu sáng nay người ta lại phát hiện thêm hai xác chết ở đó. Một người trong đó là đạo diễn, cũng xem như có chút tiếng tăm trong giới. Chuyện này bị đè xuống rồi, nếu không chỉ sợ đã gây ra nhốn nháo lớn rồi.”
Lạc Tú gật đâu. Cho dù chuyện này đã bị đè xuống nhưng dựa vào thực lực của nhà họ Diệp dĩ nhiên có thế biết được.
Về phần Lạc Tú, anh đương nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra với đạo diễn kia nhưng không quá đế ý.
“Quan trọng nhất là đạo diễn kia ngã chết trên sân thượng của một ngôi nhà đang xây dở ờ bên kia. Chuyện này rất kỳ lạ, bởi vì ông ta ngã chết trên sân thượng nhưng xung quanh không có chỗ nào cao hơn sân thượng đó cá.”
Sự việc này rất kỳ quái và kinh hoàng. Xác chết kia ngã thành thịt nát, đến nỗi thiếu chút nữa đã không thế nhận ra hình dáng ban đầu nên chắc chẳn là rơi từ trên cao xuống. Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống hay sao?
Lạc Tú không hỏi nhiều về vấn đề này, thân sác vẫn ung dung thản nhiên như cũ. Có lẽ Diệp Song Song sẽ không bao giờ ngờ được hung thủ thật sự lại đang đứng trước mặt cô ta.
“Còn một thi thể khác thì sao?”
‘Thỉ thế kia là một tài xế taxi.” Diệp Song Song nói đến đây, chơt liếc nhìn Lac Tú thât sâu.
‘Người tài xế tử vong trong ô tô với vẻ mặt dữ tợn, toàn thân không có bất kỳ vết thương nào.”
“Hai chuyện này đã nằm ngoài phạm vi mà khoa học có thế giải thích và được xếp vào những sự kiện siêu nhiên. Nên bây giờ nhà phát triển mới nóng lòng muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài.”
“Bời vì hiện tại lòng người đều đã bàng hoàng, bản thân ông ta cũng rất sợ hãi.”
Nghe vậy, Lạc Tú nở nụ cười. Hai chuyện này đêu do mình làm!
Nói thế thì mặc dù chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng có vẻ trong lúc vô tình bản thân anh đã chiếm được một món hời lớn.
Hơn nữa, quả nhiên khi mảnh đất này được đem ra đấu giá, mặc dù bên dưới có vài người có máu mặt ở Tân Châu tỏ ra rất hứng thú nhưng không ai mở miệng kêu giá cả.
Ba lượt kêu giá đã qua nhưng không có bất kỳ người nào lên tiếng.
Phải biết rằng đây là mảnh đất giá một trăm vạn đáng tiền nhất Tân Châu đấy!
Tuy nhiên những người có thực lực ờ Tân Châu này cũng biết đất đai dù có giá trị đến đâu thì nó cũng không đáng giá bằng mạng sống của chính bọn họ.
Dường như nhà bất động sản kia còn chưa từ bỏ ý định, lại kín đáo đưa cho nhân viên đấu giá một tấm thẻ khác đế yẽu cầu đấu giá thêm lần nữa.
“Quyền sở hữu tài sản ở Vịnh Bàn Long, cộng với ngôi nhà sẳp hoàn thành thi công. Giá khởi điểm một trăm vạn nhân dân tệ.”
“Này, ông chủ Lý, ông đừng coi tất cả chúng tôi là kẻ ngu chứ. Miếng đất kia của ông là lá bùa đòi mạng, cho dù ông tặng không cũng chưa chắc có người nào dám nhận, vậy mà ông còn dám bán!”
“ÔI chao, đã từng là mảnh đất giá trị nhất Tân Châu, thật đáng tiếc mà!”
“Ai dại gì mà mua chứ?”
“Đúng vậy, trừ khi không muốn sống nữa, bằng không thì có người nào có lá gan kia chứ?”
Ông chủ Lý đứng sau đương nhiên cũng hiếu không có bao nhiêu hy vọng.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền ra từ trong phòng bao.
“Một trăm vạn, tôi mua!”
Đó là giọng của Lạc Tú.