Khách do ông cụ Diệp cố ý mời tới thế mà lại bị chặn ở ngoài cửa.
“Chọc mù mắt chó của ông đi.”
Người tổng phụ trách tiến lèn, hung hăng đá vào bụng quản lí Lý một cú thật mạnh, trực tiếp đá văng quản lí Lý xuống bậc thang.
“Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, ông Diệp, tôi không ngờ cấp dưới lại làm ăn chểnh mảng như vậy.”
“Thưa ngài, rất xin lỗi, là sơ sót của chúng tôi.“
“Còn không mau tạ tội với khách quý.” Diệp Song Song khẽ nở nụ cười lạnh lùng như mặt hồ bị phủ một lớp băng.
Đầu tiên là Hồng Bưu không có mát, không ngờ tới chổ này rồi, còn gặp thêm người ớ đây không có mắt nữa.
“Ngài Lạc, thực sự xin lỗi, xin lỗi ngài rất nhiều.” Người tống phụ trách đầu chảy đầy mồ hôi, chỉ cần hơi sơ sấy một cái, chén cơm của mình khó giữ nổi thì thôi, chỉ sợ sẽ bị dạy dỗ đến nỗi ném luôn cái mạng nhỏ.
“Mẹ kiếp, ngày mai ông không cần tới nữa.” Người tống phụ trách lại đá thêm một cú vào mặt quản lí Lý.
“Bỏ đi, người không biết không có tội.” Lạc Tú cũng không quá so đo, bới vì anh biết, Diệp Kính Bình nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.
Sau khi Diệp Kính Bình và Lạc Tú tiến vào, bọn họ không bước
tới đại sảnh, mà đi lên câu thanh cạnh cửa vào thẳng phòng riêng trên lầu hai.
Trong đại sảnh, Trần Hữu và cậu Lưu đang cùng nhau thướng thức rượu vang đỏ.
“Hừ, dám đấu với ông, ông không chơi chết mày mới lạ.”
“Ha ha ha, vừa rồi cậu Lưu thật sự rất uy phong!” Trần Hữu mặt mày phơi phới.
“Hai thầng nhóc chúng mày yên lặng chút cho ba. Nghe nói hôm nay ông cụ Diệp sẽ mời một nhân vật lớn tới đây ăn cơm, nhớ nhìn xa một chút, đừng gây sự với người ta.” Một người tầm khoảng trung niên mặc một thân đường trang giản dị mờ miệng nói.
Khí chất của người đàn ông trung niên khá điềm đạm, dáng vẻ thư sinh, nhưng trên người tỏa ra khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết là người từng ngồi ơ vị trí cao một thời gian dài.
Trần Thế An, ba của Trần Hữu, trước kia là phó thị trường của Tân Châu, tuy giờ đã về hưu nhưng vẫn là một người rất có máu mặt.
Hôm nay, vì nghe được tin ông cụ Diệp sẽ mời một nhân vật lớn tới đây, Trần Thế An thậm chí còn chuấn bị một ít lề vật, để xem có thế bắt quàng làm họ với người mà ngay cả ông Diệp cũng phải kính trọng hay không.
Vì vậy ông ta mới dặn dò Trần Hữu như vậy.
“Vâng, thưa ba, chúng con sẽ ờyèn chổ này, không gây phiền
phức cho ba đâu.” Trần Hữu nhìn về phía Trân Thế An.
“Nhưng mà ba ơi, danh vọng của ba vần còn ở đó, ai dám tới đây ra oai với ba chứ?”
Anh ta vừa nói xong, sau lưng đã truyền tới tiếng hét giận dữ.
“Mấy người lập tức cút đi cho tôi!” Người tống phụ trách vừa vào đã mờ miệng mắng lớn.
Cạu Lưu và Trăn Hữu tỏ vẻ ngạc nhiên, bọn họ đương nhiên biết người trước mẳt đúng là người tống phụ trách nơi này.
Thậm chí đến Trần Thế An cũng phải ngạc nhiên, bởi vì ông ta chính là nhân vật có uy tín danh dự của Tân Châu, cứ thế bị người này quát trước mặt mọi người, thế diện đế đâu nữa chứ, thật có hơi nén giận.
Nhưng nhìn thấy đối phương là tổng phụ trách hội đấu giá, cho nên Trần Thế An cũng chỉ có thể đè nén lửa giận, sau đó mở miệng nói.
“Tống giám đốc Lă, sao vậy?”
“Sao vậy ư? Hiện tại các người cút ngay!” Tổng giám đốc Lã căn bản không cho Trần Thế An chút thể diện.
“Ba tôi chính là…”
“Biến, đuối bọn họ ra ngoài!” Người tống phụ trách tức giận, nhất thời bảy tám người vạm vỡ trực tiếp vác Trần Hữu và cậu Lưu vứt ra ngoài cửa.
“Dựa vào đâu chứ?” Trần Hữu hét lớn.