Tô Bửu Điền nói ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Dù sao thì mọi người trên khắp đất nước đang chờ đợi trước TV.
Vô số cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào TV, chờ Lạc Tú xuất hiện.
"Chờ thì chờ, cũng không phải tôi bảo bọn họ chờ." Lạc Tú nói, Tô Bửu Điền nghẹn một lúc lâu mà không trả lời lại được.
Phải mất một lúc lâu sau Tô Bửu Điền mới nói chuyện qua điện thoại.
"Theo lý là thế, nhưng cậu có đến hay không?"
"Mà hiện tại cả nước đều đang mong chờ, bên núi Thanh Thành cũng đang chờ đợi."
"Để bọn họ chờ thêm hai giờ, tôi còn có việc phải xử lý." Lạc Tú trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi Tô Bửu Điền sững sờ trong ba phút, cuối cùng ông ta bất lực đặt điện thoại sang một bên, sau đó nhấc một chiếc điện thoại khác và gọi điện, bảo người bên kia báo thông báo đợi thêm hai tiếng nữa.
E rằng chuyện dám để cho cả nước chờ đợi như vậy, tìm khắp cả nước cũng chỉ có một người là Lạc Vô Cực thôi.
“Haiz, ai bảo người ta là Lạc Vô Cực chứ?” Tô Bửu Điền thở dài một hơi và cười gượng.
Ai có thể nghĩ rằng chàng trai trẻ mà ông ta mời đến Vịnh Bàn Long lại là một vị Phật lớn như vậy chứ?
Có thể gây ra một cơn bão lớn như vậy ở trong nước.
Đương nhiên, Lạc Tú không nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Tô Bửu Điền, đã đến giờ ăn trưa, Lạc Tú đi thẳng về phía căn tin.
Ở đây cung cấp dịch vụ ăn uống, hơn nữa còn có phong cách đồ ăn của các quốc gia khác nhau, vì vậy đại đa số mọi người sẽ chọn đến căn tin ăn cơm.
Dù sao ở nước ngoài, được ăn món ăn của nước mình cũng là một loại may mắn.
Căn tin tuy không sang trọng lắm nhưng cũng khá lớn.
Lạc Tú chọn một cửa sổ Ẩm thực Hoa Hạ, gọi món, rồi bưng khay đi tới một chiếc bàn trống.
Du sinh viên Hoa Hạ ở đây cũng không ít, kỳ thật nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ là đến từ quốc gia nào, đương nhiên cũng có rất nhiều người nguyện ý nếm thử các món ăn của quốc gia khác.
Chỉ là chi phí ở đây vẫn còn khá đắt đỏ, Lạc Tú đã mua một phần cơm và rau, giá hơn 50 nhân dân tệ.
Chỉ là Lạc Tú vừa mới ngồi xuống, Dư Mộng Đình cũng bưng một cái đĩa đi tới, Đường Hạo đi theo phía sau.
Hai người cũng không để ý Lạc Tú có đồng ý hay không, trực tiếp ngồi cùng chỗ với Lạc Tú.
"Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Đường Hạo cười khẩy, anh ta còn tưởng rằng tối hôm qua Lạc Tú không bắt được xe taxi, bị đông cứng ở sân bay cả đêm.
Lạc Tú không thèm để ý đến Đường Hạo, mà đưa mắt về phía cửa.
Bởi vì có rất nhiều thanh niên tuấn tú đi vào, có người còn đeo kính râm.
Hơn nữa, những người trẻ tuổi kia đều ăn mặc sang trọng, nhìn qua thôi cũng biết là loại không giàu cũng quý, hiển nhiên là một đám phú nhị đại.
Nhóm người này vây quanh một người phụ nữ và đi thẳng đến căn phòng riêng sang trọng nhất trên lầu của căng tin.
Mà đằng sau hơn chục người kia, có rất nhiều sinh viên đi theo, giống như vệ sĩ, xuất hiện đầy phong độ.
Chỉ tiếc người ở giữa bị che quá chặt nên không nhìn rõ là ai.
“Đừng nhìn, đó là hoa khôi của trường chúng ta.” Dư Mộng Đình giải thích, trong mắt lại lộ ra một tia ghen tị.
"Thế nào? Anh có muốn nhìn thấy hoa khôi của trường chúng ta không?" Đường Hạo hỏi.
"Nhưng tôi nói cho anh biết, nhìn mấy chục người kia đi, đều là phú nhị đại của Triều Tiên đấy. Người kém nhất thì tài sản gia tộc cũng mấy chục triệu, thậm chí có người có bạc tỷ."
"Anh cảm thấy anh có tư cách để nhìn không?" Đường Hạo cười khẩy.
“Đường Hạo!” Dư Mộng Đình ở bên cạnh thấp giọng nói.
"Lạc Tú, ăn đi, đừng nhìn nữa, những người đó đúng là phú nhị đại, trong đó còn có người của gia tộc giàu nhất Triều Tiên, những người bình thường như chúng ta không thể so sánh với tài sản của họ đâu." Dư Mộng Đình giải thích nói.
“Nói mới nhớ, hoa khôi đó còn là người Hoa Hạ, nhưng đáng tiếc cô ta rất kiêu ngạo, hầu như không bao giờ chào hỏi chúng ta.” Dư Mộng Đình rõ ràng rất ghen tị và bất mãn.
“Người Hoa Hạ?” Lạc Tú nghi ngờ hỏi.
"Ừm, nhưng cũng hết cách, người ta là hoa khôi của trường nên hoàn toàn không để ý đến chúng ta. Cho dù là bình thường gặp phải, cô ta cũng sẽ coi như không thấy."
"Ai bảo Xa Tuấn Tại, người quyền lực nhất trường chúng ta đang theo đuổi cô ta chứ, cô ta thực sự có quyền kiêu ngạo như vậy." Dư Mộng Đình tiếp tục.
Hoa khôi trường này và Dư Mộng Đình đều đến từ Hoa hạ, nên hẳn rất thân thiết với nhau mới đúng, nhưng người ta là hoa khôi của trường, ngày đầu tiên đến đã ba phú nhị đại đuổi theo xe thể thao để bày tỏ tình yêu, sau đó còn được một người đón đi dự tiệc tối, người ta thật sự đã gây chấn động toàn trường.
Được mệnh danh là nữ thần của thầy trò trong trường.
Ngay cả Xa Tuấn Tại, người mạnh nhất và có bối cảnh nhất trong trường, cũng bị mê hoặc và kiên trì theo đuổi cô ta.
Còn Dư Mộng Đình chỉ là hoa khôi trong lớp thôi, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi nhưng vẫn kém xa hoa khôi của trường.
Điều này khiến Dư Mộng Đình luôn canh cánh trong lòng.
“Có lẽ tôi biết.” Lạc Tú xoay người nói.
"Ha ha, anh biết ư?" Đường Hạo cười lạnh.
"Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình chứ?" Đường Hạo lắc đầu.
Giữa anh ta và đối phương thậm chí có một khoảng cách, ngay cả một câu cũng không nói được, thế mà Lạc Tú lại nói anh có quen biết người ta?
"Lạc Tú, anh đang dát vàng lên mặt đấy." Dư Mộng Đình cũng nói, đồng thời, ấn tượng của cô ta đối với Lạc Tú càng ngày càng kém.
Một người đến từ huyện lỵ mà quen biết hoa khôi trường sao?
Hơn nữa, nghe nói hoa khôi của trường cũng có gia thế rất hiển hách ở Hoa Hạ, tài sản trong nhà cũng vô cùng phong phú, Lạc Tú có thể quen biết người ta sao?
Về cơ bản, cả hai đến từ hai thế giới đấy?
Lúc đầu còn tưởng rằng Lạc Tú chỉ là có chút kiêu ngạo, không ngờ lại thích khoác lác như vậy, đột nhiên Dư Mộng Đình quyết định lát nữa sẽ gọi điện thoại về nhà nói sẽ không bao giờ quan tâm đến Lạc Tú nữa.
"Sau này đừng khoe khoang quá nhiều, nhìn rõ địa vị của mình đi." Đường Hạo cười lạnh nói.
“Anh xem anh ăn cái gì, sau đó nhìn người khác ăn cái gì đi.” Đường Hạo cố ý đẩy đĩa của mình, trong đó có ba loại thịt, hai rau, một canh.
Về phần Lạc Tú, chỉ có một loại rau đơn giản, trông cực kỳ tồi tàn.
"Người chỉ có thể mua được rau xanh mà lại quen biết hoa hậu giảng đường kia sao?"
"Sao anh không nói là anh đã từ chối lời mời ăn tối của người ta luôn đi?"
Lạc Tú cũng không bận tâm đến Đường Hạo, dù sao thì rồng sẽ không tranh cãi ấu trí với con kiến.
"Lạc Tú, hay là tôi gọi món khác cho anh, chi phí ở đây khá đắt, về sau tốt nhất anh nên đến căn tin phía sau ăn, ở đó rẻ hơn.” Dư Mộng Đình nhìn rau xanh trong đĩa của Cát Vũ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói.
"Cảm ơn, tôi mua một phần rau xanh vì tôi thích thôi." Lạc Tú mỉm cười.
"Ha ha, sau này có lẽ anh sẽ thích rau xanh mãi đúng không?" Đường Hạo tiếp lời, cười lạnh nói.
Ngược lại, Dư Mộng Đình không mở miệng nói nữa, không ăn nổi thì không ăn nổi, sao cứ thích khoác lác làm gì, nhưng Dư Mộng Đình cũng không vạch trần Lạc Tú.
Lúc này, một nhóm lớn người khác đã đến.
Rất nhiều người đẹp lại đổ về ở lối vào của căn tin.
Dàn mỹ nhân này đều mặc váy lộ đùi, ngoại hình cũng chuẩn khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ Triều Tiên.
Trông cực kỳ đẹp mắt, theo lý thì ai cũng phải vô cùng phấn khích khi có nhiều mỹ nhân xuất hiện như vậy, nhưng nhóm người này vừa bước vào, rất nhiều người trong căn tin đã nhanh chóng thu dọn đĩa của mình rời khỏi chỗ ngồi như thể nhìn thấy ma.
Ngay cả vẻ mặt của Đường Hạo và Dư Mộng Đình cũng thay đổi.
Lạc Tú vốn không chú ý, nhưng lại phát hiện nhóm người này lại tiến về phía anh.
Mỗi mỹ nữ đều cầm trong tay một đóa hoa hồng, bắt đầu từ cửa đi vào, đứng thành hai hàng, trực tiếp xếp ở trên bàn của Lạc Tú.
“Họ đến đây tìm anh à?” Dư Mộng Đình sửng sốt, vẻ mặt bối rối nhìn Đường Hạo.
Bởi vì không thể tới vì Lạc Tú đúng không?
Đường Hạo sửng sốt một lúc, nhưng sau đó lắc đầu, cuối cùng kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
Nhưng sau đó, sự chế nhạo và chế giễu trên khuôn mặt của Đường Hạo ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, một cô gái ăn mặc vô cùng lộng lẫy, thậm chí trên cánh tay còn có hình xăm dày đặc, ôm một bó hoa hồng lớn đi vào, ánh mắt trực tiếp khóa chặt Lạc Tú.
Đường Hạo cười khẩy, kéo Dư Mộng Đình lên và bước sang một bên.
“Lạc Tú, chạy mau đi.” Dư Mộng Đình nhắc nhở.
"Không chạy được đâu, muộn rồi, anh có bản lĩnh đấy, thế mà lại dám chọc đến chị góa phụ.” Đường Hạo hả hê nói.