“Thầy ơi, anh vào đó trước nhé. Tôi đi đón ông nội.”
“Đi đi.” Lạc Tú không quá đế ý. Anh đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến cửa lớn của khách sạn.
Những khách sạn cao cấp thế này đương nhiên sẽ có không ít bảo vệ đứng gác trước cửa.
Hơn nữa trước cửa khách sạn còn có một hoa viên rất lớn. Lúc này đang có không ít người cầm ly rượu đứng trong hoa viên ngoài trời trước cửa lớn nói chuyện phiếm.
Dù sao hoa viên ngoài cửa lớn này được chăm chút vô cùng tinh xáo, thoạt nhìn rất xa hoa nên có khá nhiều người bưng ly rượu hoặc rút một điếu thuốc ra đây vừa đi dạo vừa trò chuyện.
Chỉ là vào đúng lúc này, có một đỏi mát đột nhiên phát hiện Lạc Tú. Ban đầu còn có chút kinh ngạc nhưng sau đó anh ta lập tức nở nụ cười khẩy.
Trần Hữu!
Bới vì trước đó Trần Hữu từng bị đập đầu, tuy chỉ là vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến hình tượng của anh ta.
Cho nên hôm nay Trần Hữu đội mũ lưỡi trai. Lúc nhìn thấy Lạc Tú xuất hiện ở đây, Trân Hữu còn cảm thấy khá bất ngờ.
Tuy bản thân Trần Hữu không được xem là nhân vật lớn nào, theo lý mà nói thì anh ta cũng không đủ tư cách đến đây. Dù sao thì đây cũng là nơi chỉ những người có quyền thế và thực lực mới có thế đi vào.
Nhưng Trần Hữu đã được hưởng ké ánh sáng của ba anh ta. Dù nói thế nào thì ba của Trần Hữu cũng là phó thị trưởng, mặc dù hiện tại ông ta đã nghỉ hưu nhưng những mối quan hệ trước đây vần còn đó, đương nhiên cũng có đủ tư cách để đến đây ăn cơm.
Vậy nên Trần Hữu cũng có thế đi theo.
Nhưng lúc này Lạc Tú lại xuất hiện ở đây, điều này khiến Trần Hữu có chút ngạc nhiên.
Trần Hữu nhìn thấy Lạc Tú, đương nhiên Lạc Tú cũng phát hiện ra Trần Hữu.
Nhưng dù đã nhận ra Trân Hữu, Lạc Tú cũng không đế ý tới anh ta. Đối mặt với kẻ thù kiếp trước của mình, cho dù Lạc Tú đẽ trở thành Tiên Tôn thì trong lòng anh cũng không buông bỏ được.
Nhưng ngay hôm nay và ngay tại nơi này, Lạc Tú sẽ không cố ý tìm Trần Hữu gây chuyện.
Dựa vào thực lực bây giờ và thực lực trong tương lai của anh, Lạc Tú có rất nhiều thời gian và cơ hội để chơi chết Trần Hữu.
Tuy nhiên, Lạc Tú phớt lờ Trần Hữu không có nghĩa là rác rối sẽ không tự tìm tới cửa.
Lúc này Trần Hữu đang đứng cạnh một cậu ấm thế hệ thứ hai rất có quyền lực. Hoặc cũng có thế nói, tất cả những người người trẻ tuối có thế tới đây đều là người thuộc thế hệ thử hai có chỗ dựa sau lưng vô cùng mạnh mẽ. Dù sao thì nơi này cũng là một khách sạn cực kỳ cao cấp.
Tựa như cậu ấm thế hệ thứ hai đang đứng bên cạnh Trần Hữu đây. Giá trị con người hơn trăm triệu nhân dân tệ, không chỉ có năm xưởng gia công lớn ở Tân Châu mà dưới tay còn có không ít người lăn lộn ngay tại khu vực trung tâm thành phố Tân Châu.
“Này, sao anh cứ nhìn chằm chầm người trẻ tuổi đằng kia vậy?” Cậu ấm kia đứng bên cạnh Trần Hữu tò mò hỏi.
Lúc này Trần Hữu còn đang ngạc nhiên đây.
Lạc Tú từ thị trấn lên đây, Trần Hữu rất chắc chắn về điều này. Bời vì Trương Thục Phi sẽ không nói dối anh ta. Hơn nữa ngày đó khi ở nhà Trương Thục Phi, ba mẹ Trương Thục Phi cũng đã nói như vậy.
Vậy sao Lạc Tú lại dám đến nơi này?
Vừa không có bối cảnh, vừa không có quan hệ với ai. Một tên nông dân bình thường nho nhỏ như anh mà cũng dám tới khách sạn tư nhản cao cấp thế này sao?
Sau một thoáng ngạc nhiên, Trần Hữu mới mớ miệng đáp lời người bên cạnh.
Tôi biết người này.” “ồ?”
“Cậu Trân quả nhiên có mối quan hệ rộng rãi. Người đó là ai vậy? Là người nhà của gia đình quyền quý nào trong giới sao? Giới thiệu đế bọn tôi làm quen với nào!” Một gã béo khác nói.
Suy cho cùng thì họ vẫn luôn sinh hoạt trong vòng tròn lấn quấn này, mọi người chắc chán sẽ kết bạn với nhau thường xuyên.
“Hừ, quyền quý chó má gì chứ? Anh ta chỉ là một tẻn nông dân quèn từ thị trấn lên thành phố mà thôi.” Trần Hữu tỏ vẻ khinh thường. Dù sao hôm qua anh ta không chỉ mất thế diện trong nhà Trương Thục Phi mà Lạc Tú còn để lại ấn tượng không tốt với Trần Hữu.
“Thật hay giả đấy? Ai cũng biết những người tới đây đều là người có địa vị, người bình thường cũng chắng dám tới đâu.”