“Cậu Lạc, tuyệt đối đừng nhận.”
Giọng nói đột ngột truyền đến, khi Lạc Tú quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Bửu Điền đứng ở cửa.
"Cậu Lạc, cậu đừng tham gia vào chuyện này." Tô Bửu Điền không kiên nhẫn bước vào.
Hôm nay, Lạc Tú đã làm đảo lộn cả đất nước, bây giờ Internet và các phương tiện truyền thông lớn vẫn đang thảo luận về trận chiến ở đảo Tần Hoàng.
Tô Bửu Điền xông tới, vốn định đến đây để ngăn cản Lạc Tú, nhưng trước khi ông ta đến thì trận chiến đã kết thúc rồi.
Vốn tưởng rằng trận chiến này đã kết thúc, cho nên Lạc Tú cũng sẽ yên tĩnh lại, hơn nữa kết quả trận chiến này cũng xem như mỹ mãn.
Kết quả là vừa tới cửa, liền nghe nói Lạc Tú muốn trợ giúp Triều Tiên ngăn chặn quyền thần Đông Á quyền!
Khuôn mặt của Tô Bửu Điền trở nên tái nhợt vì sợ hãi.
May mắn thay, Tô Bửu Điền không nghe thấy những lời trước đó, nếu không thì không thể đơn giản như tái nhợt vì sợ hãi.
“Sao ông lại ở đây?” Lạc Tú cười cười.
"Tôi sợ cậu Lạc hôm nay lại quậy tung một trận nữa." Tô Bửu Điền đã rất quen thuộc với Lạc Tú, cho nên tự mình tìm một chỗ ngồi, đặt mông ngồi xuống, tự rót một chén trà.
“Anh về trước đi, chuyện này cứ quyết định như thế thôi.” Lạc Tú nói với Vinh Tại Húc.
Vinh Tại Húc đứng dậy chào Lạc Tú, rời đi với vẻ mặt phấn khích.
Sau khi Vinh Tại Húc rời đi, Tô Bửu Điền nghiêm túc nói.
"Cậu Lạc, cậu lại tự chuốc họa vào thân rồi, còn muốn đi giúp người khác chặn đánh sao?”
"Ồ? Tôi có phiền phức gì sao?" Lạc Tú không quan tâm chút nào.
"Ôi, cậu Lạc, cậu, cậu thật bạo gan mà.” Tô Bửu Điền thở dài.
“Kiếm Cung Côn Lôn thật sự là một tồn tại không thể trêu vào đâu!” Trên mặt Tô Bửu Điền lộ ra vẻ chua xót.
"Cậu Lạc, hôm nay cậu đã giết hai vị võ thánh, nhưng Kiếm Cung Côn Lôn, ôi, cậu?" Tô Bửu Điền do dự muốn nói lại thôi.
"Thế nào? Bọn họ là Thiên Vương Lão Tử sao?" Lạc Tú cười nói.
“Gần như là thế.” Tô Bửu Điền lại thở dài.
"Cậu làm vậy là chọc vào tổ ong vò vẽ người tu pháp trong nươc rồi. Tôi đã nhận được tin người tu pháp bên núi Thanh Thành đã lên kế hoạch tấn công cậu rồi." Tô Bửu Điền bất lực nói.
Hiện tại Tô Bửu Điền đã hiểu rằng bản thân Lạc Tú đã là một rắc rối rồi.
Đi đâu cũng có thể gây chuyện, vừa giết hai vị võ thánh ở đây, thế mà lại chọc tới người tu pháp ở bên kia.
“Kệ họ đi, tôi cũng không để ý lắm.” Lạc Tú phất phất tay.
"Vậy chuyện bên Triều Tiên, cậu thật sự có ý định đó sao?" Tô Bửu Điền hiển nhiên vẫn còn muốn thuyết phục Lạc Tú.
Lạc Tú gật đầu.
Tô Bửu Điền sững sờ nhìn Lạc Tú, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói.
"Cậu Lạc, quyền thần Đông Á là dị nhân cấp bảy, hơn nữa hắn còn là thất cấp dị nhân, thực lực không thua kém gì Hư Kinh Thiên của Côn Lôn, hay nói cách khác, Hư Kinh Thiên không xứng so với người ta!" Tô Bửu Điền hiển nhiên biết rõ về quyền thần Đông Á.
"Nói như vậy, ít nhất một nửa số trận đấu quyền anh ngầm trên thế giới đều do vị quyền thần Đông Á đó khống chế." Tô Bửu Điền nói thêm.
Nhưng điểm này cũng đủ cho thấy sự kinh khủng của quyền thần Đông Á, một nửa số trận quyền anh ngầm trên thế giới, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy khiếp sợ cỡ nào.
"Với cả, chắc là cậu Lạc cũng đã nghe nói đến dị nhân."
Đối với dị nhân, Lạc Tú cũng đã có ý nghĩ của riêng mình.
Có vẻ như một cái gì đó đã bắt đầu rồi.
"Được rồi, nói thẳng đi, ông tìm tôi nhất định là không có chuyện tốt gì.” Lạc Tú không muốn Tô Bửu Điền nói nhảm nữa.
“Ha ha, vẫn không thể gạt được cậu Lạc.” Tô Bửu Điền bị vạch trần, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
“Vào đi.” Tô Bửu Điền nói về phía cửa.
Sau đó, một bóng người xinh đẹp lập tức lao tới, sau đó lao về phía Lạc Tú, trực tiếp ôm Lạc Tú một cái thật chặt.
Mùi thơm thoảng qua lỗ mũi, Lạc Tú có chút xấu hổ đẩy thân ảnh xinh đẹp trong lòng ra.
“Thầy Lạc, đã lâu không gặp.” An Linh Như chớp đôi mắt to tròn, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Nhóc con, mới một đoạn thời gian mà em càng ngày càng xinh đẹp đấy.” Lạc Tú xoa đầu An Linh Như.
Ngay khi An Linh Như đến, Lạc Tú đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi nói mà, ông đến thì chẳng có gì tốt lành cả." Lạc Tú có chút không hài lòng hỏi Tô Bửu Điền.
"Ha ha, tôi cũng không còn cách nào, tôi cũng không có nhiều mặt mũi như cô gái này trước mặt cậu, muốn nhờ cậu cứu giáo sư An, chỉ có thể kéo cô nhóc này ra." Tô Bửu Điền đỏ mặt nói.
Ý tứ của bên trên chính là bảo Tô Bửu Điền ra mặt mời Lạc Tú giải cứu giáo sư An.
Nhưng Tô Bửu Điền biết rất rõ Lạc Tú sẽ không nể mặt Tô Bửu Điền, vì vậy ông ta không còn cách nào khác ngoài việc mời An Linh Như đến đây.
Dù sao, An Linh Như là học trò của Lạc Tú, nếu An Linh Như mở miệng, Lạc Tú sẽ không bao giờ từ chối, bởi vì Tô Bửu Điền đã quen Lạc Tú khá lâu, ông ta biết rõ Lạc Tú là người bao che cho người của mình.
"Thầy Lạc, thầy…"
“Được rồi, nhóc con, tôi đồng ý chuyện này.” Lạc Tú nhìn Tô Bửu Điền một cái.
“Vừa vặn hiện tại giáo sư An đã được chuyển đến một trường đại học ở Phủ Sơn Triều Tiên.” Tô Bửu Điền ho khan.
“Đại học?” Lạc Tú nhíu mày.
"Cho nên, lần này cấp trên sẽ sắp xếp cho cậu Lạc làm du sinh viên trà trộn vào, dù sao chúng ta cũng không thể gióng trống khua chiêng quá mức." Tô Bửu Điền không nói tiếp được nữa.
Đây là lý do tại sao Tô Bửu Điền cảm thấy rằng An Linh Như phải đích thân đến.
Dù sao thì họ muốn Lạc Tú làm một du sinh viên mà!
“Thầy Lạc, thầy sẽ không từ chối đúng không?” An Linh Như cầu xin nhìn Lạc Tú.
"Không sao, em là học trò của tôi mà." Lạc Tú bình tĩnh nói.
Nhưng đôi mắt của An Linh Như đột nhiên đỏ lên.
Bởi vì điều này chẳng khác nào Lạc Tú vì cô mà chịu uất ức, hơn nữa hiện giờ cô cũng biết thầy Lạc của bọn họ rốt cuộc là thần thánh một phương.
Việc Lạc Tú hạ mình làm một du sinh viên rõ ràng là một việc vô cùng miễn cưỡng.
Nhưng Lạc Tú thực sự đồng ý, chỉ nói, không sao, em là học trò của tôi mà!
Ngay cả Tô Bửu Điền cũng rất ngạc nhiên, bởi vì ông ta thực sự cảm thấy chắc hẳn Lạc Tú sẽ không đồng ý ngay từ đầu, dù sao, thân phận của Lạc Tú quá đặc biệt.
"Thầy Lạc, xin lỗi, em…"
“Được rồi, nhóc con, nhớ kỹ một câu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, lớp 12/3, bất kể ai có chuyện gì, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tôi sẽ mãi là thầy Lạc của các em, các em mãi là học trò của tôi." Lạc Tú vươn tay lấy khăn giấy, lau nước mắt của An Linh Như.
Tô Bửu Điền hơi ghen tị nhìn An Linh Như, có một người thầy như vậy thực sự là phúc đức mà mấy đứa trẻ này đã tu tám kiếp!
"Thầy Lạc, thầy xem với tuổi của tôi, có thể vào lớp 12/3 không?" Tô Bửu Điền ghen tị cười nói.
“Cút.” Lạc Tú cười mắng.
Dù sao anh cũng phải đi Triều Tiên, cứu người cũng không phải chuyện gì to tát, mà tính cách của Lạc Tú chính là như vậy, chỉ cần là người của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ và nuông chiều bằng mọi cách.
Là một giáo viên, phải làm gương cho học trò.
"Thực ra, lần này, chúng tôi cũng sắp xếp hai trợ thủ giúp cậu Lạc, trong đó có một người cũng là dị nhân." Tô Bửu Điền chậm rãi giải thích.
Mà ở trong một khách sạn, một nam và một nữ hiện đang chơi điện thoại trong một căn phòng tổng thống sang trọng.
Trong số đó, thiếu niên mới ngoài hai mươi, với mái tóc rẽ ngôi lệch rất được ưa chuộng, kẻ mắt một mí, khuôn mặt đó tuyệt đối là tiểu thịt tươi cực phẩm.
Nếu đi ra ngoài, chắc chắn sẽ là một khuôn mặt có thể khiến các cô gái hét lên.
Nhưng nhìn vào sống mũi cao và khóe mắt rộng, có thể khẳng định người này hoàn toàn không đụng đến dao kéo.
Còn về phần cô gái đó, ngoại hình tuyệt đối là tiêu chuẩn của người nổi tiếng trên mạng, chiếc cằm nhọn, các đường nét trên khuôn mặt như được tạc nên, biểu cảm có chút kiêu ngạo.
"Anh Đường Hạo, anh nói xem, lần này sẽ sắp xếp người nào qua nhỉ?”
“Dáng vẻ kiêu căng như vậy, còn bảo hai chúng ta chờ ở chỗ này!” Cô gái hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
Dù sao cô ta cũng là hoa khôi trong trường học ở Phủ Sơn, từ lúc nào mà cô ta phải ngồi chờ người khác như thế này?
"Không biết, nếu ông cụ không dặn thì anh cũng chẳng thèm đợi đâu, tốt nhất là một nhân vật lợi hại, nếu không đừng trách anh không khách khí.” Thanh niên tên Đường Hạo cười khẩy.