Đến rồi?
Đám người nhà họ Thẩm nhất thời vừa mừng vừa sợ, tiếp đó Thẩm Thiên Quân chỉnh trang lại quần áo để mình trông đĩnh đạc hơn, rồi dẫn theo nhà họ Thẩm đi tới một bến tàu trên đảo Tần Hoàng.
Trận chiến hôm nay là đánh nhau trên biển.
Không chỉ ở bến tàu bên này, thật ra khắp nơi trên biển đều là tàu thủy, đoàn du thuyền xa hoa cũng nối tiếp nhau hiện ra.
Tàu thủy du thuyền đông đúc gần như không đếm xuể.
Thậm chí xung quanh bên bờ bến tàu đã tấp nập mọi người.
Dù sao trận chiến hôm nay có thể nói là thu hút toàn bộ sự chú ý trong nước, thậm chí ngay cả một số thế lực lớn ngoại quốc cũng quan tâm tới nó.
Những người đến đây đều là những nhân vật lớn có danh tiếng máu mặt, hơn nữa không chỉ có vậy, phần đông những người bình thường cũng tới đây xem.
Đương nhiên không phải mọi người đều ủng hộ Võ Thánh nhà họ Chu.
Bởi vì khi Lạc Tú vừa tới bên kia, suýt chút nữa đã bị dọa quay đầu bỏ chạy bởi vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy cả một biển người tấp nập, cờ đỏ biểu ngữ rợp trời bay phấp phới.
“Chồng ơi cố lên.”
“Anh Lạc mạnh nhất!” Khoảng chừng mấy ngàn mỹ nữ tổ hợp thành đội cổ vũ đứng ở đó phất cờ hò reo.
Ai nấy đều là những cô gái xinh đẹp tuyệt vời, hơn nữa người dẫn đầu còn là Lam Thục Đoan.
Sau khi thân phận của Lạc Tú bị lộ ra, gần như Lạc Tú đã trở thành ngôi sao hạng nhất.
Chỉ một danh hiệu người giàu số một thôi đã đủ cho anh được xưng là ông chồng quốc dân, thậm chí còn có một tin tức bí mật nói rằng người chồng quốc dân này đến nay vẫn còn đang độc thân.
Chứ chưa nói tới những danh hiệu nào khác nữa.
Vì vậy những cô gái trẻ trong nước gần như phát cuồng vì điều đó.
Hơn nữa, các diễn đàn lớn trên mạng đã lan truyền rất nhiều video ngắn cổ vũ Lạc Tú của rất nhiều mỹ nữ tự quay lại.
Nhưng mà Lạc Tú vừa mới tới gần đã nhìn thấy người của nhà họ Thẩm cũng đang đi tới đây.
Nơi này có bảo vệ trông giữ nhưng người nhà họ Thẩm vẫn muốn cản đường Lạc Tú, rõ ràng bọn họ đang cố ý.
Thẩm Thiên Quân khí phách hăng hái, dẫn theo một đám người nhà họ Thẩm ai nấy đều mang theo bộ dạng ngạo nghễ cười lạnh đi về phía Lạc Tú.
Trong mắt họ, hôm nay Lạc Tú chết là cái chắc.
Bởi vì ngoài vị Võ Thánh của nhà họ Chu là đối thủ của Lạc Tú, còn có Võ Thánh Vô Không chống lưng cho bọn họ.
Hai Võ Thánh lớn đã xác định sẽ ra tay, đương nhiên Lạc Tú hoàn toàn không có cơ hội trở thành đối thủ của vị Võ Thánh thứ hai.
Nói không chừng đánh với Chu Càn Khôn một trận thôi đã đủ bị hạ gục trong chớp mắt.
Hơn nữa không chỉ có vậy, sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực hôm nay cũng tới đây, đó là người đứng đầu của giới võ đạo chân chính đương thời, bàn về võ ông ta đứng thứ hai thì không có ai dám xưng đứng thứ nhất.
Còn cả Nữ Thần Tử Vong siêu sao quốc tế cũng đã tới đây xem cuộc chiến.
Những người nay có ai là không thể bóp chết Lạc Tú trong vòng một nốt nhạc cơ chứ?
Mà đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Thiên Quân vừa hay cũng reo lên.
Thẩm Thiên Quân nhìn thoáng, hóa ra là điện thoại của Thẩm Nguyệt Lan, hơi do dự một chút, Thẩm Thiên Quân vẫn nhấn nghe máy.
Qua một khoảng im lặng và ngượng ngùng, Thẩm Nguyệt Lan ở đầu bên kia cuối cùng đã lên tiếng: “Mấy người về Thiên Đô đi, xin lỗi Tiểu Tú một câu, dù sao con gái với ba cũng là ba con. Con đã nói với Tiểu Tú rồi, trả lại căn nhà cho các người, sau này lại để lại một số sản nghiệp khác cho ba. Ngày sau ba cứ ở biệt thự đó chăm hoa chăm cỏ, uống trà uống rượu, dưỡng lão về già không tốt hay sao?” Thẩm Nguyệt Lan nói.
Nhưng bà không biết, lúc này Thẩm Thiên Quân đã dẫn người đi về phía Lạc Tú, hơn nữa trận chiến ấy còn sắp bắt đầu.
Bà gọi điện là vì vừa rồi đã thương lượng với ba Lạc, cảm thấy dù sao Thẩm Thiên Quân cũng là ba mình, không cần thiết phải tuyệt tình như vậy.
Đợi Tiểu Tú hết giận sau đó bà là mẹ tác động nói chuyện một chút, bà tin rằng con trai mình sẽ nghe lời bà nói.
Điều này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt.
Nhưng mà lời này rơi vào tai Thẩm Thiên Quân, Thẩm Thiên Quân lại bật cười lạnh một tiếng.
“Ha ha, Nguyệt Lan, không cần đâu, tôi đã đoạn tuyệt tình cha con với chị rồi.” Thẩm Thiên Quân lạnh lùng mở miệng nói.
Ha ha, lúc này lại còn muốn ông ta nhận thua, đi xin lỗi Lạc Tú ư?
Nếu như là lúc trước, chắc chắn Thẩm Thiên Quân sẽ làm như vậy, dù sao cơ hội này vô cùng hiếm có đối với ông ta cũng như cả nhà họ Thẩm.
Nhưng mà hiện tại ư?
Đã không còn khó như vậy nữa rồi, bởi vì Lạc Tú đã sắp tiêu tùng, nhà họ Thẩm bọn họ có Võ Thánh làm chỗ dựa, sau này e rằng sẽ trở thành nhà giàu số một ở Hoa Hạ.
“Lẽ nào cứ phải như thế sao?” Giọng nói của Thẩm Nguyệt Lan truyền tới.
“Chắc là chị cũng không biết, con trai của chị giờ đang ở trước mặt tôi đây. E là nó cũng chẳng liệu được nó sắp phải đối mặt với chuyện đáng sợ như thế nào.” Thẩm Thiên Quân ngạo nghễ mở miệng nói.
“Cả đời Thẩm Thiên Quân tôi không cần đến chị phải thương tiếc. Thứ mà tôi mất đi chính bản thân tôi có thể lấy lại được. Chị vẫn nên lo lắng cho thằng con trai của chị đi.” Thẩm Thiên Quân hắng giọng đáp.
“Được thôi, hi vọng ba không hối hận.” Đầu dây bên kia, Thẩm Nguyệt Lan thở dài một tiếng.
“Có khi người hối hận lại là chị đấy.” Thẩm Thiên Quân thẳng tay cúp điện thoại.
Hối hận?
Bọn họ sắp lật lại thế cờ, có gì mà phải hối hận?
Có Võ Thánh chống lưng đằng sau cho bọn họ, lẽ nào bọn họ sẽ thua hay sao?
Thậm chí Thẩm Thiên Quân còn cảm thấy nghi ngờ, có phải sau khi Thẩm Nguyệt Lan biết được chuyện nhà họ Thẩm có cây đại thụ như Võ Thánh để dựa vào nên mới cố ý gọi điện thoại để xin móc nối quan hệ.
Tuy rằng chỉ là suy đoán nhưng cho dù là thật đi nữa thì bây giờ cũng đã muộn rồi.
Cứ để cho Lạc Tú chết trong sự hối hận đi.
Vừa hay lúc này bọn họ đã tới giáp mặt với Lạc Tú.
Thẩm Thiên Quân ném bụp điện thoại xuống dưới đất sau đó ngạo nghễ nhìn Lạc Tú, đánh giá anh trên dưới vài lượt sau đó từ từ lên tiếng.
“Ha ha, vừa rồi mẹ cậu đã gọi điện cho tôi.”
“Ồ?” Lạc Tú lại không hề bất ngờ vì điều này.
“Tôi đoán mẹ tôi có lẽ là muốn tôi cho ông một cơ hội nhỉ?” Lạc Tú mở miệng nói.
“Chính xác.” Thẩm Thiên Quân gật đầu.
“Cũng được thôi, chỉ cần các người xin lỗi, xin lỗi mẹ tôi, vậy thì các chuyện khác mà mẹ tôi sắp xếp, tôi có thể không nhúng tay vào, để cho các người một cơ hội.” Lạc Tú nói, dù sao giữa anh và nhà họ Thẩm không có quá nhiều mối quan hệ, nhưng mà Thẩm Nguyệt Lan thì có.
Thẩm Nguyệt Lan không buông xuôi được cũng là lẽ thường tình, điều này anh có thể hiểu được.
“Đương nhiên, đây là cơ hội cuối cùng.”
“Ha ha, cậu đang nói đùa đấy hả?” Thẩm Thiên Quân bỗng nhiên cười to nói.
“Cho chúng tôi một cơ hội?” Người nhà họ Thẩm cũng cười theo.
“Lạc Tú ơi là Lạc Tú, tôi không ngờ là hôm nay cậu lại dám tới đây, lại còn dám nói chuyện với nhà họ Thẩm tôi như thế?” Thẩm Thiên Quân châm chọc nói.
“Cậu tưởng là nhà họ Thẩm tôi vẫn là nhà họ Thẩm trước kia hay sao?” Thẩm Thiên Quân ngạo nghễ mở miệng nói.
“Lát nữa cậu sẽ biết thôi, sau lưng nhà họ Thẩm chúng tôi đang có một vị Võ Thánh ủng hộ.”
“Cậu còn dám nói cho chúng tôi một cơ hội ư?” Thẩm Thiên Quân khinh thường mở miệng nói.
“Hơn nữa, tôi khuyên cậu vẫn nên xem xét lại bản thân mình đi.” Thẩm Thiên Quân hừ lạnh nói.
“Võ Thánh à?” Lạc Tú lắc đầu.
“Các người đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi đấy.” Lạc Tú nói rất chân thành.
Nếu Thẩm Thiên Quân thật sự quay về thiên đô rồi thành khẩn xin lỗi Thẩm Nguyệt Lan, Lạc Tú còn có thể bỏ qua chuyện cũ được. cho dù là Thẩm Nguyệt Lan nói trả lại sản nghiệp nhà họ Thẩm cho bọn họ, Lạc Tú cũng sẽ không nhúng tay vào.
Dù sao chỉ cần mẹ anh vui là được.
Nhưng mà rõ ràng nhà họ Thẩm và Thẩm Thiên Quân vừa mới đánh mất đi cơ hội cuối cùng này.
“Đã đi tới bước đường này, thế mà cậu còn dám mạnh miệng?” Thẩm Ngọc Thành đứng ra lớn tiếng hét.
“Hôm nay cậu sẽ biết rốt cuộc cậu đã phạm sai lầm lớn đến nhường nào. Hôm nay cậu cũng sẽ biết rõ, thứ mà cậu lấy đi từ nhà họ Thẩm chúng tôi, nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ lấy lại nó như thế nào.” Thẩm Thiên Quân cũng kêu gào theo.
“Thằng họ Lạc kia, hôm nay chúng tao sẽ khiến mày phải hối hận.” Thẩm Tuấn Trạch cũng hô lên.
Trước kia anh ta chính là một cậu ấm gia đình giàu có, nhưng bây giờ lại phải ăn nhờ ở đậu, trở thành một con chó.
Tất thảy đây đều nhờ ơn Lạc Tú đã ban tặng.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ có thể lấy lại hết những thứ này về, bởi vì hôm nay ở ngay tại đây, Lạc Tú tuyệt đối không thể nào sống sót trở ra được.