Cùng lúc đó, ở một bên khác của sân bay, Phi Long, người đã mời Lạc Tú cũng đến, hơn nữa còn đi cùng với một người già và một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi trông rất phong độ, dáng vẻ bất phàm và một cảm giác bàng quang.
Còn người già kia lại rất bắt mắt, mái tóc bạc phơ, mặc đạo bào dài, đeo một thanh trường kiếm.
Lúc này, lão già chắp hai tay sau lưng, hai mắt sáng ngời, khí tức như sóng biển cuồn cuộn, mặc dù cách xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được cổ khí tức bức người kia.
Như thể trong cơ thể lão già này có ẩn giấu một con giao long.
Mọi người ở trong sân bay đều liếc nhìn, nhưng lại không dám tới gần, dù gì lão già này ăn mắc cũng rất kỳ quái.
Đặc biệt Phi Long cảm nhận được rõ nhất, trên đường đi luôn có cảm giác choáng ngợp và không thở nổi.
Dù gì ảnh hưởng của trận chiến giữa Lạc Tú và võ thánh Chu Càn Khôn là quá lớn, đặc biệt là khi đảo Tần Hoàng này giờ đã trở thành đồng rầm hang hổ, Lạc Tú hoàn toàn không thể thắng được.
Vì vậy, bên trên đã tìm đến hai vị cao thủ, thứ nhất là để khuyên nhủ Lạc Tú, thứ hai là để bảo vệ sự an toàn của Lạc Tú.
Những gì Tô Bửu Điền nói vừa rồi chỉ là làm chậm thời gian của Lạc Tú mà thôi, thật ra người họ sắp xếp đã đến rồi.
Hơn nữa lần này còn sắp xếp toàn cao thủ, lai lịch không hề nhỏ.
Người của Côn Lôn Kiếm Cung!
Côn Lôn rất lớn, trong đó ẩn giấu đủ loại đạo chính thống, rất ít người xuất thế, nhưng một khi xuất thế, nhất định là nhân vật đứng đầu thống trị thiên hạ.
Ví dụ như lão già trước mặt, Hư Kinh Thiên!
Nghe nói lão ta nắm giữ thuật phi kiếm, có thể cách xa ngàn dặm mà vẫn lấy được đầu của người khác.
Ngay cả người thanh niên tên Bạc Tuấn bên cạnh kia cũng là một vị thông thần giả.
Người thanh niên đó trông khoảng ba mươi tuổi, nhưng anh ta đã là một vị thông thần giả rồi, thật là đáng sợ.
Phi Long cũng không có gì bất ngờ cả, bên trên có thể mời người từ Côn Lôn đến, nhưng anh ta vẫn hơi ngạc nhiên khi đó là người từ Côn Lôn Kiếm Cung.
Côn Lôn Kiếm Cung có thể xa lạ với thế giới, nhưng nếu nhắc đến Thục Sơn Kiếm Tiên thì chắc hẳn ai cũng đã từng nghe đến.
Mà nghe nói Thục Sơn Kiếm Tiên cũng chỉ là ngoại môn của Côn Lôn Kiếm Cung mà thôi.
So sánh như vậy để thấy Côn Lôn Kiếm Cung lợi hại cỡ nào, đương nhiên Phi Long biết rõ điều đó.
“Hai vị tiền bối, tôi đã nhìn thấy anh ấy rồi, tôi sẽ đi qua chào hỏi trước, vui lòng đợi một lát.” Phi Long đã nhìn thấy Lạc Tú ở sân bay, vì vậy anh ta quay lại, cung kính mở miệng với Hư Kinh Thiên.
Một nhân vật tầm cỡ như vậy, e rằng một ánh mắt cũng đủ giết chết anh ta, Phi Long nào dám chậm trễ.
Từ đầu đến cuối Hư Kinh Thiên đều tỏ vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nhưng Bạc Tuấn bên cạnh lại gật đầu, nhưng thái độ của anh ta cũng rất kiêu ngạo.
Dù gì bọn họ cũng xuất thân từ Côn Lôn Kiếm Cung, luận thân phận hay địa vị đều có quyền coi thường người khác.
Sau khi Phi Long rời đi, Bạc Tuấn bỏ đi vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của mình, sau đó nhìn Hư Kinh Thiên đầy cung kính.
“Sư thúc, chúng ta cần gì phải bảo vệ một người phàm tục chứ?” Bạc Tuấn nói câu này với giọng điệu kiêu ngạo.
Theo ý anh ta, người phàm tục chỉ là một con kiến, ngay cả cái gọi là võ thánh anh ta cũng không để ý tới, dù gì bọn họ cũng là người của Côn Lôn Kiếm Cung mà!
“Đây là ân tình ta đã nợ năm xưa. Đương nhiên, chỉ một ân tình cũng không đủ để Kiếm Cung chúng ta ra tay. Hiện tại tương lai đã thay đổi rất lớn, chúng ta sớm muộn cũng sẽ xuất thế, tuy rằng chúng ta không để ý gì đến thế tục, nhưng có những thứ vẫn có thể lợi dụng.” Hư Kinh Thiên lạnh lùng nói.
“Vậy sư thúc, lát nữa chúng ta?” Bạc Tuấn ở bên cạnh hỏi, đồng thời nhìn Lạc Tú ở phía xa.
Dường như Lạc Tú và Phi Long đang nói chuyện gì đó.
“Anh ta cũng không tệ lắm, nhìn khí tức của anh ta hẳn cũng là một vị thông thần giả, nhưng còn kém xa so với võ thánh Chu Càn Khôn.” Hư Kinh Thiên cũng nhìn Lạc Tú.
“So với tôi thế nào?” Bạc Tuấn nhìn Hư Kinh Thiên, dù sao tất cả mọi người đều còn trẻ, cho nên Bạc Tuấn tự nhiên sẽ có tâm lý so sánh.
“So với cậu?” Hư Kinh Thiên cười mỉa.
“Bạc Tuấn, cậu mất tự tin vào bản thân từ khi nào vậy?” Hư Kinh Thiên lắc đầu, nhìn Lạc Tú với ánh mắt khinh thường.
“Đừng nói đến chuyện khác, chỉ mỗi việc cậu là người của Kiếm Cung là cậu ta đã không thể so sánh được rồi.”
“người tu pháp của thời nay, cho dù có cơ duyên thành công bước vào thông thần cảnh thì sao chứ?”
“Không tu luyện pháp môn, chẳng phải chỉ là một phế vật thôi sao?” Hư Kinh Thiên lạnh nhạt nói.
Đây quả thật là một câu nói hay, xét cho cùng, trên thế giới này, hầu hết các người tu pháp đều là các chiêu tự do hoặc tu luyện pháp môn không được trọn vẹn.
So với những người pháp giả chính thống như Côn Lôn Kiếm Cung, thật sự là khác nhau một trời một vực.
“Ha ha, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, nếu thật sự so sánh với tôi, chỉ cần một ngón tay của tôi cũng đủ để nghiền nát anh ta rồi.” Bạc Tuấn nhìn Lạc Tú với ánh mắt khinh thường.
“Bỏ đi, đừng chần chờ nữa, đi qua nói cho cậu ta biết không thắng được đâu, đưa cậu ta về đi.” Hư Kinh Thiên nhìn về phía Phi Long vẫn đang thuyết phục Lạc Tú, sốt ruột nói.
Chỉ là một thông thần giả mà dám đi khiêu chiến với võ thánh ư?
Hơn nữa lại là võ thánh của sở tài quyết lực lượng đều đến đây, thậm chí còn có đầu sỏ quốc tế là nữ thần chết chóc của nước ngoài đến nữa.
Đây không phải là đầu óc có vấn đề à?
Đúng là quá nực cười!
“Anh Lạc, anh không biết đó thôi, trận chiến này không đơn giản như anh nghĩ, thậm chí ngay cả một vị nhân vật tầm cỡ của Triều Tiên cũng đến đây xem trận chiến này.”
“Có thể nói, hiện tại đảo Tần Hoàng rất nguy hiểm.” Phi Long vẫn đang cố gắng thuyết phục anh.
Những điều trên có nghĩa là trận chiến này dù thế nào cũng phải dừng lại, dù sao thì thân phận của Lạc Tú rất đặc biệt, không thể gặp tai nạn được.
Nhưng Lạc Tú hoàn toàn không nghe.
Lạc Vô Cực anh sợ ai chứ?
Cho dù là người từ tiên giới, anh cũng dám khiêu chiến!
Chỉ là mấy võ thánh và nữ thần chết chóc gì đó, anh sợ gì chứ?
“Phi Long, tôi đánh giá cao lòng tốt của anh, chỉ có mấy người bọn họ có là gì trong mắt tôi chứ. Hơn nữa, trận chiến này tôi chắc chắn sẽ thắng.” Lạc Tú vừa nói vừa uống một chai sữa, không hề có không khí của sự nghiêm túc và khẩn trương trước khi chiến đấu.
“Hừm, thật là lớn giọng, đúng là nhất phái hồ ngôn!” Đột nhiên một tiếng mắng lạnh lùng truyền đến.
Phi Long vừa quay đầu lại, anh ta đã thấy Hư Kinh Thiên và Bạc Tuấn đi tới.
Bạc Tuấn là người vừa lên tiếng.
“Nhóc con, nếu tôi không nhầm, cậu chỉ là một thông thần giả đúng chứ?” Hư Kinh Thiên cũng lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Không đợi Lạc Tú lên tiếng, Hư Kinh Thiên đã nói lại.
“Mộ thông thần giả mà đồi đấu với một võ thánh à?”
Hư Kinh Thiên kiêu ngạo hỏi, tư thế cực kỳ ngạo nghễ, tuy rằng võ thánh vẫn là võ giả, nhưng theo logic mà nói, tuyệt đối không thể là đối thủ của một tu pháp giả.
Nhưng võ thánh thì khác!
Nó lại là một vấn đề khác!
Dù sao, đó chính là võ thánh, là nhân vật có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà đánh bại mười vạn đại quân!
Một thông thần giả bình thường sao có thể là đối thủ của mười vạn đại quân chứ?
“Nghe lão phu khuyên một câu, nếu cậu không muốn chết yểu tại đây thì hãy theo lão phu về đi!”