Vẻ mặt kiêu ngạo của Điền Quan Vũ khiến người xem chán ghét.
Nhưng giận mà không dám nói.
Bởi vì người giàu nhất thành phố Bạcđang ở đây, ông ta có thể khiến một người biến mất một cách dễ dàng, ai dám dính vào đây?
Cũng có người nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt hả hê, hôm nay có trò hay để xem rồi.
Điền Quan Vũ ló mặt ra, vẻ mặt đầy mỉa mai, kèm theo một nụ cười khẩy.
Anh ta ở đây làm nhục, chính là muốn làm bẽ mặt Lạc Tú trước mặt mọi người.
Sau đó, anh ta sẽ cho người đánh Lạc Tú.
Anh ta rất muốn xem, hôm nay Lạc Tú có dám ra tay hay không?
“Mấy người muốn nhúng tay vào thật à?” Lạc Tú bình tĩnh nói, thay vì nhìn Điền Quan Vũ, anh lại nhìn Điền Dũng Trường, người giàu nhất Bạc Châu.
“Nhúng tay?”
“Nhóc con, cậu hiểu lầm rồi. Đây là chuyện của tôi, thằng nhóc đó là cháu của tôi, hiểu chưa?” Điền Dũng Trường chắp tay sau lưng, nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt giễu cợt.
“Này, mấy người đừng hối hận đó nha.” Lạc Tú thở dài.
“Ha ha, nhóc con, cậu cũng chưa phải lớn tuổi lắm, nhưng giọng điệu lại chẳng nhỏ chút nào.” Điền Dũng Trường châm chọc.
Nhưng Lạc Tú đã chuyển sự chú ý sang Điền Quan Vũ.
Thấy Lạc Tú đang nhìn mình, Điền Quan Vũ bước tới gần thêm một bước.
“Nào, đến đây, đến đây, xem mày có làm nên trò trống gì không!”
“Bốp!” Anh tát vào mặt anh ta.
Đánh Điền Quan Vũ bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, phát ra tiếng nổ, ít nhất cũng bị gãy vài cái xương.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, người xem náo nhiệt cũng sửng sốt.
Lạc Tú dám đánh ư?
Điền Dũng Trường cũng sững sờ, không ngờ cậu thanh niên này thật sự dám đánh ư?
Một cơn giận dữ lập tức dâng lên ngùn ngụt.
Coi ông ta là một vật trang trí sao?
Khoảng hơn chục cao thủ xung quanh bao vây anh lại. Một trong số họ là một người đàn ông trung niên với đôi mắt nhỏ dài, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lạnh, cổ tay vung lên, một thanh đoản kiếm từ trong ống tay áo rơi ra, động tác lưu loát, vừa nhìn là biết cao thủ dùng kiếm lâu năm.
Điền Quan Vũ chậm rãi đi tới, chỉ cảm thấy xương cốt sắp rã rời, không ngờ Lạc Tú thật sự dám làm như vậy.
Không muốn sống nữa à?
Đây chính là bị đánh trước mặt chú của anh ta!
Chuyện này nếu điều tra ra không phải chuyện tầm thường mà có thể nổ ra đại chiến giữ các nhà giàu với nhau!
Nhưng Lạc Tú đã ra tay.
“Nhóc con, muốn chết như thế nào!” Người đàn ông trung niên cầm đoản kiếm bình tĩnh nói, ngón tay cái cầm kiếm giật giật.
“Tôi khuyên ông không nên ra tay, tránh cho công phu mấy năm nay sẽ bị mất hết.” Lạc Tú cười khinh thường, không thèm liếc nhìn đối phương mà đi thẳng đến chỗ Điền Quan Vũ đang nằm trên mặt đất.
Đây là sự coi thường, sự coi thường trần trụi!
Lập tức, lửa giận của hai người lên đến đỉnh điểm.
“Ra tay!”
“Ra tay con mẹ tụi bây!” Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, có vẻ lo lắng và hoảng sợ.
“Còn không mau rút hết cho tôi!” Một nhóm người ở đằng xa đang chạy tới đây.
Triệu Lập Tân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bắp chân cũng run rẩy.
Đây có phải là một thảm họa ngập trời hay không?
Ở trước mặt Lạc Vô Cực mà có người dám rút kiếm ư?
Còn dám ra tay?
Đúng là chán sống mà.
Còn ỷ mình là người giàu nhất thành phố, cười chết mất, trong toàn bộ đất nước này, còn ai giàu hơn Lạc Vô Cực, người ta tuỳ tiện tán dóc cũng khiến người khác phá sản không thể ngóc đầu nổi.
Dám chỉ kiếm về phía tôi à?
Người ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát mấy người rồi.
“Ông Triệu?” Điền Dũng Trường sững sờ: “Sao ông lại ở đây? Ông nhớ chắc chắn chuyện kinh doanh lần trước nha.”
“Ông đến con mẹ mày! Còn làm ăn cái quái gì nữa.” Triệu Lập Tân không nói lời nào, bước tới tát Điền Dũng Trường.
“Còn bày đặt bày kiếm ra hả?” Triệu Lập Tân lại tát vào mặt của gã đàn ông trung niên đang cầm thanh đoản kiếm.
Hai người bị đánh cho sững sờ, đây là người giàu nhất tỉnh Bắc, lại còn là người đứng đầu toàn bộ tỉnh Bắc, lúc này không chỉ chửi thề, còn đánh người nữa?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Đừng nói hai người này, ngay cả mấy người đang xem cũng ngẩn ra.
Trợn trừng mắt, giật mình không thể tin được.
Người giàu nhất tỉnh Bắc vừa đến đã vừa chửi vừa đánh ư?
Nhưng mà Triệu Lập Tân không có thời gian để ý đến đám người ngốc nghếch này, bọn họ muốn tìm đến cái chết, còn suýt nữa liên luỵ đến mình.
Triệu Lập Tân cảm thấy rằng một cái tát sẽ không thể giải tỏa hết cơn tức giận của mình.
Triệu Lập Tân nhìn Lạc Tú, đứng thẳng người rồi hành lễ.
“Xin lỗi ngài Lạc, tôi không ngờ ngài vừa đến tỉnh Bắc đã xảy ra mấy chuyện thế này.” Triệu Lập Tân xin lỗi.
“Ngài bớt giận, đừng tức giận những tên lưu manh này, không đáng, tôi nhất định sẽ lột da chúng cho ngài nguôi giận. Như vậy đi, buổi tối tôi mở tiệc cho ngài tẩy trần.”
Thật ra nếu nhìn kỹ, ông ta đang run rẩy.
Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được ánh mắt của Lạc Tú sắc như dao, nếu hôm nay người đàn ông trung niên cầm đoản kiếm thật sự dám ra tay.
Người này sẽ có kết cục gì, ông ta không biết, cũng không quan tâm.
Nhưng ông ta biết rằng chắc chắn mình sẽ gặp xui xẻo, cực kỳ xui xẻo.
Dù gì đó chính là Lạc Vô Cực, lúc đó những người em xung quanh anh có thể khiến kinh tế cả thành phố Bạc Châu bị thụt lùi hai mươi năm. Một khi người ta có dã tâm thì các đại gia ở toàn tỉnh Bắc sẽ phải cải tổ lại, người giàu nhất có thể trốn thoát, nguy hiểm, quá nguy hiểm.
“Bỏ đi, cơm thì không cần ăn nữa, mau bảo những kẻ này cút đi, đỡ cho tôi phải ra tay. Quay về nhớ nói rõ cho tôi biết ông sẽ lột da đám người này như thế nào.” Lạc Tú thu hồi ánh mắt.
Nghe vậy, cuối cùng Triệu Lập Tân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Quá sợ hãi.
“Ơ?” Điền Dũng Trường rất kinh ngạc, ông ta không hiểu, không chỉ có ông ta mà tất cả mọi người đều khó hiểu.
Tại sao Triệu Lập Tân, nhà lãnh đạo và là người giàu nhất tỉnh phía Bắc lại xin lỗi Lạc Tú?
Không phải nói cậu thanh niên này chỉ là công tử con nhà giàu thôi sao?
“Ơ ơ con mẹ mày, mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ, đây là người đứng thứ nhất trong danh sách Thiên Long Bảng ở Hoa Hạ, Lạc Vô Cực!"
“Cũng là người giàu nhất, Lạc Vô Cực.” Triệu Lập Tân gầm lên, nước bọt bay vào mặt Điền Dũng Trường.
“Ông nhờ mày đến thành phố Bạc thay tao tiếp đón ngài Lạc, thế mà mày lại cầm kiếm đón tiếp người ta hả?” Triệu Lập Tân lại mắng xối xả.
Không ai nghe rõ câu nói cuối cùng kia.
Nhưng những câu đầu tiên có thể nghe rõ ràng.
Nhất là ba chữ kia, Lạc Vô Cực!
Bởi vì vào lúc này ở Hoa Hạ, hầu như rất ít người không nghe thấy mấy chữ này!
Trước tiên không nhắc đến chuyện anh có quá nhiều danh hiệu, chỉ mỗi chuyện hẹn thách đấu với võ thánh Chu gia ở đảo Tần Hoàng cũng khiến cả toàn xã hội phải chú ý rồi.
Nói đến danh hiệu.
Đó là người đứng đầu trong danh sách Thiên Long Bảng của Hoa Hạ.
Đôi mắt của Điền Dũng Trường tối sầm lại, hai chân ông ta mềm nhũn khuỵu xuống đất.
Người đàn ông trung niên sử dụng đoản kiếm kia cũng sợ hãi và choáng váng, toàn thân đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Thanh kiếm trong tay rơi cạch xuống đất, chơi đùa kiếm trước mặt tồn tại như vậy, đây chẳng phải là chơi xiếc ảo thuật à? Nếu sư phụ mà biết được, chẳng phải sẽ phế đi công phu của gã sao?
Đây đúng là đại hoạ chết tiệt mà!
Đường Hân kinh ngạc nhìn Lạc Tú, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
Kể từ khi ở ga tàu, cô ta chưa bao giờ cảm thấy Lạc Tú có gì đặc biệt.
Cho dù là chuyến đi tới thôn Điền Gia, Lạc Tú có thể đánh bại rắn bà kia, cũng không giống với chuyện những nhà giàu hay làm. Mãi đến khi cô ta nghe thấy cái tên Lạc Vô Cực, nghe được ba chữ nhà giàu nhất!