Sau khi Lạc Tú rời đi, Dương Thiên Cương nhìn chằm chằm bầu trời một lúc lâu.
Đã lâu rồi lão chưa nếm mùi thất bại, nếu được giao đấu với một cao thủ cùng đẳng cấp, cho dù lão so chiêu với cao thủ cao cấp hơn, dù không đánh bại thì lão vẫn cam tâm tình nguyện.
Bởi vì trong cuộc đời này, ai dám nói mình bất khả chiến bại?
Nhưng bây giờ lão đã biết có người dám nói như vậy, hơn nữa người ta cũng đã nói ra.
Quan trọng nhất, trận thua này là một đả kích rất lớn đối với lão.
Bởi vì nghe ý tứ của đối phương, người ta vẫn còn chưa ra tay thật sự.
Dương Thiên Cương nghĩ đến việc lúc trước muốn nhận đối phương làm đồ đệ mà cảm thấy mình thật nực cười.
Lúc đó lão còn cho rằng đối phương đã bỏ lỡ một cơ hội, còn cho rằng đối phương không biết điều.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc đó mình không khác gì một thằng hề đang nhảy nhót trên sân khấu.
Thu người ta làm đồ đệ?
Thiệt thòi cho những lời nói đó quá!
Tự cho mình có bản lĩnh lắm!
Nhưng từ đầu đến cuối, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Căn bản không biết thế giới này rộng lớn như thế nào!
Vừa rồi còn kiêu ngạo muốn tìm người ta báo thù cho Dương Như Vũ ư?
Cũng là một ý tưởng thật nực cười.
“Lão tổ.” Dương Như Vũ lại thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ suy sụp.
Trước đây cô ta còn muốn lão tổ báo thù cho mình, nhưng đến lúc này, nhìn theo bóng dáng của người đàn ông rời đi kia, cô ta mới hiểu được.
Báo thù ư?
Cả đời này cũng không thể báo thù được.
Bởi vì đối phương là người không cùng đẳng cấp với họ!
Đối phương không giết mình, xem như đã lịch thiệp và rộng rãi lắm rồi.
Dương Thiên Cương quay về với vẻ mặt chán nản và thất vọng.
Nhưng ở phía bên kia, Điền Quan Vũ đã dẫn đầu một nhóm người ngạo mạn, thậm chí còn hung hãn, tiến vào bên trong Cảnh Tú Sơn Hà.
Chú của anh ta sắp đến đây rồi.
Dù đối thủ có năng lực đến đâu, hôm nay đều phải nhận lấy thất bại.
Bởi vì chú của anh ta chính là lãnh đạo thành phố Bạc Châu này!
Hơn nữa sau lưng còn có một đám sát thủ, đó chính là người của nhà họ Điền.
Anh ta hận Lạc Tú đến cực điểm, vì anh ta đã bị Lạc Tú đánh đến nỗi biến dạng khuôn mặt.
E là lần này phải sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, bác sĩ đã chẩn đoán rồi, dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không khỏi hoàn toàn.
Phải biết rằng trước đó anh ta đẹp trai còn hơn mấy ngôi sao điện ảnh nữa.
Nhưng bây giờ, tất cả đã tan thành mây khói, chỉ vì cú đá của Lạc Tú.
Thật là sự sỉ nhục của người đàn ông khi bị người ta đá vào mặt.
Vì vậy, hôm nay Điền Quan Vũ dẫn theo người, anh ta nhất định phải trả lại gấp một trăm lần!
Anh ta đẩy người phục vụ ở cửa, sau đó một người đàn ông có hình xăm con rồng màu xanh bên cạnh Điền Quan Vũ hét lên.
“Ông trời con làm việc, ai không liên quan cút cho tôi!”
Trong nhà hàng không có nhiều người, nhưng khi nghe Điền Quan Vũ nói vậy, ai nấy lập tức đứng dậy bỏ chạy, thậm chí có người còn chạy ra cửa sau.
Hơn nữa mấy người ngoài cửa thấy vậy bèn bu đến xem, thậm chí mấy vị bác sĩ ở bệnh viện đối diện đều đi ra.
“Lão Trương, kêu họ chuẩn bị cáng đi, tôi cảm thấy hôm nay sắp xảy ra chuyện lớn rồi!” Một vị bác sĩ chăm sóc nói với điếu thuốc ngậm trong miệng.
Kể từ khi Cảnh Tú Sơn Hà đổi chủ, hoặc nói từ khi người thanh niên đó đến, phía đối diện thường xuyên xảy ra thương vong.
Họ là một bệnh viện tư nhân và họ rất muốn có chuyện như thế này xảy ra!
Mà trong Cảnh Tú Sơn Hà, Điền Quan Vũ nhìn lướt qua.
“Đập cho ông!”
Điền Quan Vũ vừa dứt lời, lập tức một nhóm người bước tới, khiêng ghế lên và chuẩn bị đập.
Điền Kỳ Kỳ đã đi ra và định lên tiếng ngăn lại, nhưng đột nhiên một giọng nói vang lên ngoài cửa.
“Mấy người đập thử xem!”
Đúng lúc này Lạc Tú vừa đến.
“Hừm, mày chính là người bọn tao tìm!” Điền Quan Vũ thấy chính chủ đã tới, nhưng cũng không vội kêu người ra tay.
“Họ Lạc kia, tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc rồi.” Điền Quan Vũ cười gằn, một đám đàn ông cao to lực lưỡng cầm theo ống sắt, dao, thậm chí còn có người cầm súng, bao vây Lạc Tú lại.
“Còn nữa, hôm nay tao sẽ đập nát nhà hàng này của mày!” Điền Quan Vũ cũng không sốt ruột lắm.
Hôm nay anh ta sẽ trêu đùa Lạc Tú một trận.
“Không thành vấn đề, hôm nay tôi sẽ xem anh đập phá, nếu không đập thì là thằng oắt con!” Lạc Tú mỉa mai nói.
“Ha ha, mày xem trong tụi tao ai là thằng oắt con?” Điền Quan Vũ lại cười nhạt.
Bởi vì một chiếc xe hơi nhanh chóng chạy đến, có cả một đám cảnh sát phía sau.
Xe dừng lại, một người đàn ông trung niên đeo kính viễn thị bước xuống.
Hai tay chắp sau lưng, khí khái bất phàm, vừa nhìn là biết một vị quyền cao chức trọng.
Lãnh đạo thành phố Bạc Châu, Điền Dũng Trường!
Điền Dũng Trường chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Tú và nheo mắt nhìn anh.
Sau đó, liếc Lạc Tú rồi mới chậm rãi mở miệng.
“Chính cậu đã làm cháu trai của tôi bị thương phải không?” Điền Dũng Trường trầm giọng nói.
“Ông là ai?” Lạc Tú nghi ngờ hỏi.
“Điền Dũng Trường.”
“Lãnh đạo thành phố Bạc Châu!” Điền Dũng Trường nói thẳng.
Cái tên này vừa nói ra, ít nhất tất cả mọi người ở thành phố Bạc Châu sẽ cảm thấy hơi rợn người.
Dù gì cũng là lãnh đạo thành phố mà.
Hơn nữa lúc này Đường Hân cũng đi theo đến đây, ở giữa đám đông.
Cô ta đến để xem trò cười của Lạc Tú.
Thực lực của Lạc Tú quả thực tựa thần tiên.
Thì sao chứ?
Chẳng kẽ Lạc Tú lại dám đối nghịch với quốc gia ư?
Chỉ cần hôm nay Điền Dũng Trường nói một câu.
Lạc Tú sẽ bị bắt đi ngay lập tức, nếu Lạc Tú dám chống lại, chắc chắn sẽ gặp đại hoạ.
Tuy nhiên, Lạc Tú lại rất thờ ơ, nhìn Điền Dũng Trường mà không hề cảm thấy sợ hãi.
Dù gì trong mắt Lạc Tú, lãnh đạo của một thành phố cũng chỉ là một trò cười.
“Tôi sẽ không nói nhiều, tôi rất yêu thương đứa cháu trai này.”
“Từ nhỏ đến giờ, nó chưa từng bị đánh.”
“Giờ cậu đã đánh nó tới mức bị biến dạng, cậu nói xem làm gì đây?” Điền Dũng Trường nói rõ muốn dùng sức mạnh trấn áp người khác, dù ông ta cũng có năng lực này.
“Ồ? Vậy thì theo lời của ông nói, ông nghĩ chuyện này nên làm như thế nào?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Đơn giản, cho dòng họ cậu năm triệu, sau đó cậu tự chặt đứt hai chân của cậu đi.”
“Cả hai điều kiện đều không được thiếu, nếu không cậu cũng thấy rồi đấy, có hai cục trưởng cũng đã ở trong này.”
“Chúng tôi có thể để cậu đến văn phòng nói chuyện này từ từ!” Thái độ của Điền Dũng Trường cứng rắn và tràn đầy uy hiếp.
“Lạc đại ca!” Điền Kỳ Kỳ chạy đến và ôm lấy cánh tay của Lạc Tú, cô ấy sợ rằng nếu Lạc Tú giết Điền Dũng Trường, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.
“Ha ha, cô tưởng mình là ai hả?” Điền Quan Vũ lại cười mỉa.
“Điên hả, chẳng phải trước đây mày điên cuồng lắm mà.”
“Đánh người đi chứ, không phải là một mày giỏi lắm mà?”
“Mày có bản lĩnh thì làm trò trước mặt lãnh đạo cao nhất của thành phố Bạc Châu và cục trưởng cục công an xem?” Điền Quan Vũ bước tới trước mặt Lạc Tú cười nhạo.
“Nào nào nào, đánh tao thử xem?” Điền Quan Vũ hất mặt lên trời, chẳng lẽ Lạc Tú dám đánh anh ta ngay trước mặt cục trưởng cục công an sao?