Lạc Tú vừa dứt lời, sắc mặt của Dương Như Vũ và Dương Thiên Cương đều nhất thời sa sầm.
Nhất là Dương Như Vũ, lửa giận xộc thẳng lên đầu, cô ta không xứng ư?
Tốt xấu gì cô ta cũng là cao thủ võ giả nội kình đại thành, mặc dù chưa đạt đến tông sư, nhưng ở độ tuổi của cô ta đã được xem là cao thủ hàng đầu rồi.
Quan trọng nhất là cô ta còn có thân phận đặc biệt.
Nói đến mới nhớ, cô ta cũng được xem là đệ tử của võ thánh Dương Thiên Cương – sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực.
Dù là tông sư hay cao thủ hóa cảnh đều phải khách sáo trước mặt cô ta, huống chi là người bình thường?
Ngay cả Dương Thiên Cương cũng hơi giận dữ.
Chàng trai này quá kiêu ngạo rồi đó.
“Tôi không xứng ư?” Dương Như Vũ nhướng mày trừng mắt nhìn Lạc Tú.
"Thật mạnh miệng, anh tưởng anh là ai?"
“Rồi anh nghĩ tôi là ai?” Dương Như Vũ mắng.
Mà Dương Thiên Cương cũng nhìn chằm chằm Lạc Tú, trầm giọng nói.
"Chàng trai trẻ, vạn vật trên thế gian này đều không đơn giản như cậu nghĩ, cậu hoàn toàn không hiểu chúng ta sự khủng khiếp của chúng tôi đâu, tôi vốn định chừa cho cậu chút mặt mũi."
“Nhưng cậu lại u mê không tỉnh, ngạo mạn như thế, vậy thì đừng trách người khác không khách sáo với cậu.” Hàm ý trong câu nói này của Dương Thiên Cương được thể hiện rất rõ.
Đó chính là để Dương Như Vũ dạy cho Lạc Tú một bài học.
Để chàng trai này biết thế nào là trời cao đất rộng.
“Tôi phải để cho anh biết, anh đang nói chuyện với sự tồn tại như thế nào, trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu.” Dương Như Vũ bước ra, khí thế toàn thân đã thay đổi, bên ngoài vóc dáng mảnh mai nhất thời hiện lên tầng ánh sáng màu xanh nhạt.
Thoạt nhìn giống như đom đóm, cực kỳ đẹp, nhưng nếu người khác ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì đây chính là nội kình hộ thể, chỉ có tông sư mới có thể làm được điều này.
Rõ ràng, võ thuật nhà họ Dương cũng được kế thừa từ võ thuật cổ đại.
Hơn nữa, Dương Như Vũ đang thi triển Hóa Cốt Chưởng, vô cùng tàn nhẫn, bóng người lóe lên, chưởng về phía Lạc Tú.
Lạc Tú khẽ cau mày, liếc nhìn Dương Như Vũ.
Mặc dù Lạc Tú không biết Hóa Cốt Chưởng, nhưng chỉ dựa vào hơi thở đã cảm nhận được đòn tấn công này của Dương Như Vũ cực kỳ độc ác.
Điều này đã khiến Lạc Tú nhất thời nổi giận.
Vừa ra tay đã tung chiêu đánh người khác thành tàn phế, tâm địa của cô gái này quá độc ác rồi đó.
Nếu đổi thành người khác, e rằng hôm nay đã gặp họa rồi.
Dương Như Vũ đã đến gần Lạc Tú chưởng xuống, Dương Như Vũ rất tự tin, có thể đánh Lạc Tú quỳ dưới đất ngay, đến lúc đó để cô ta xem đối phương còn có thể ngông cuồng như vậy không?
Nghĩ đến đây, Dương Như Vũ không khỏi nhếch miệng cười khẩy.
Ngay cả Dương Thiên Cương cũng nghĩ như thế, đáy mắt lóe lên tia cười gằn, dù gì lão cũng là võ thánh, trước đây lão khách sáo với Lạc Tú là vì lão rộng lượng, nhưng dù gì lão cũng là võ thánh, có lòng tôn nghiêm của mình.
Ai dám bất kính với lão như vậy chứ?
Nhưng lúc Dương Như Vũ sắp chưởng xuống, Lạc Tú bỗng di chuyển, tốc độ cực nhanh, túm lấy cổ tay đang đánh xuống của Dương Như Vũ.
Răng rắc!
Thậm chí Dương Như Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, tay của cô ta đã bị bẻ gãy, mềm oặt treo trên cẳng tay.
Rồi mới đến một cơn đau nhói.
Đừng nói là Dương Như Vũ, mà ngay cả Dương Thiên Cương cũng không phản ứng kịp với biến cố này.
Đợi đến khi lão phản ứng lại, Lạc Tú đã túm lấy toàn bộ cánh tay của Dương Như Vũ.
Rồi anh sắp sửa chưởng vào phần bụng, cũng chính là đan điền của Dương Như Vũ.
Lông mày của Dương Thiên Cương giật mạnh, bởi vì Lạc Tú chuẩn bị đánh Dương Như Vũ tàn phế.
Dương Thiên Cương nhất thời giận dữ gầm lên.
"Ngừng tay!"
“Nếu cậu không muốn chết thì mau thả con bé ra cho tôi.” Dương Thiên Cương đã hoàn toàn nổi giận, dù gì Dương Như Vũ cũng là thế hệ trẻ được mình đào tạo dạy bảo một cách chu đáo từ nhỏ đến lớn.
Nếu bị người khác phế bỏ võ công trên người, liệu có đáng không?
Hơn nữa tốt xấu gì lão cũng là võ thánh, ai dám động đến đời sau của lão ngay trước mặt lão?
Bây giờ Dương Như Vũ đang đau đến mức toát mồ hôi lạnh, đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì.
Mà cô ta chỉ biết rõ một điều, đó chính là đối phương vừa túm lấy cổ tay của mình, đã bẻ gãy ngay.
“Tôi lặp lại lần nữa, cậu hãy buông con bé ra, bằng không cho dù cậu chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải đánh cậu đến mức chết không có chỗ chôn.” Dương Thiên Cương mắng.
“Chỉ dựa vào ông cũng xứng nói ra câu này?” Lạc Tú nhướng mày, chẳng hề để bụng nói.
Nếu đối phương cầu xin anh, Lạc Tú vẫn có thể cân nhắc, nhưng nếu đối phương dám uy hiếp anh, vậy thì hôm nay anh phải phế bỏ người này.
“Cậu có thể đánh bại Tiểu Nhu chỉ với một đòn, tôi thừa nhận cậu có chút bản lĩnh.” Dương Thiên Cương cười khẩy.
"Nhưng cậu cho rằng cậu có đủ tư cách ngông cuồng trước mặt tôi à?"
"Tôi nghĩ cậu nên biết rõ, hai chữ võ thánh đại diện cho điều gì?"
“Cậu càng nên biết rõ, sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đại diện cho điều gì?” Sắc mặt của Dương Thiên Cương đã trở nên ảm đạm.
Đến bây giờ lão vẫn chưa nhìn thấy rõ thực lực của Lạc Tú, mà chỉ biết có lẽ thực lực của Lạc Tú cao hơn Dương Như Vũ một tý.
Nhưng với sức lực mà Lạc Tú vừa mới sử dụng, lão thật sự không dễ phán đoán.
Có điều lão mặc kệ thực lực của Lạc Tú ở trình độ nào.
Dù là tông sư, hóa cảnh hay võ thánh đều không phải là đối thủ của lão.
Bởi vì lão là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực.
Nếu ở quá khứ, lão chính là minh chủ võ lâm.
“Tôi không có hứng thú muốn biết mấy chuyện này.” Lạc Tú cười khẩy.
Rồi anh đấm thẳng vào bụng của Dương Như Vũ.
"Á~"
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Dương Như Vũ nhất thời hộc máu, con ngươi đã trở nên ảm đạm.
Lạc Tú không hạ sát thủ, nhưng lại dứt khoát phế bỏ võ công của Dương Như Vũ.
Kiếp này Dương Như Vũ sẽ không thể nào luyện võ được nữa.
Dương Thiên Cương chứng kiến cảnh tượng này, nhất thời bùng lửa giận.
Anh đã phế bỏ võ công của đời sau lão ngay trước mặt lão?
Chẳng khác nào tát thẳng vào mặt lão.
Tốt xấu gì lão cũng là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này lão còn mặt mũi nào để ở lại Hoa Hạ nữa?
Do đó bây giờ Dương Thiên Cương mới thật sự lộ ra sát khí.
Sát khí ngút trời bộc phát từ trên người Dương Thiên Cương, sóng khí khiến mấy căn nhà ở xung quanh đổ sập ngay tức khắc.
Xung quanh Lạc Tú hay Dương Thiên Cương xuất hiện luồng khí trường, nhất thời bao trùm cuốn Lạc Tú ra sau núi.
Bây giờ, Dương Thiên Cương đang lơ lửng trong hư không, cả người toát lên khí thế khó tin, như có thể trấn áp núi sông, nuốt chửng trời cao.
Tầng mây trên trời tự động tách ra, lớp tuyết đọng xung quanh cũng nhanh chóng tan chảy, mặt đất rung chuyển, mục nát.
Gần như đã đạt đến trình độ dĩ võ nhập đạo trong truyền thuyết.
Hơi thở mục nát này gần như có thể làm tan chảy mọi thứ.
Hóa Cốt Chưởng là chiêu thức do Dương Thiên Cương sáng tạo ra dựa trên võ công của mình.
Võ công của lão có thể làm tan chảy vạn vật trong trời đất, thậm chí ngay cả nội kình cũng có thể bị tan chảy.
“Cho dù cậu chết ngàn vạn lần cũng không đủ rửa sạch mối hận trong lòng tôi.” Dương Thiên Cương đang lơ lửng trong hư không, vừa dứt lời, ngọn núi phía sau đã nứt ra ngay.