Lúc này trên núi Trường Bạch, rất nhiều người đang chơi đùa bên hồ Thiên Trì. Dưới ánh nắng, hồ Thiên Trì khổng lồ giống như một chiếc gương, hoặc là một viên ngọc bích, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Nó rất đẹp, nhưng lại vô cùng thần kỳ.
Nổi tiếng nhất phải kể tới rất nhiều người đã từng tận mắt nhìn thấy thủy quái xuất hiện ở đây.
Thủy quái đó cực kỳ to lớn, nhưng chưa có ai được nhìn thấy chân thân của thủy quái.
Nhưng đúng lúc này, trong làn khói đen đang cuồn cuộn lao tới, bỗng xuất hiện một cái đầu rắn dữ tợn khổng lồ.
Nhất thời rất nhiều người đều lấy điện thoại ra chụp.
Nhưng con rắn khổng lồ đó đã lao thẳng xuống nước.
"Mẹ kiếp, đây là thủy quái ư?"
Mới đầu rất nhiều người đều không coi trọng chuyện này, nhưng một giây sau, mặt nước vốn đang tĩnh lặng bỗng sôi sùng sục.
Rồi khói đen lượn lờ, liên tục khuấy động trên mặt nước, một luồng khí đen tràn lên bờ, một người đàn ông trung niên đang đứng quay phim nhất thời bị khói đen kéo xuống nước.
Sau một hồi vùng vẫy, ông ta đã bị kéo thẳng xuống nước.
Cuối cùng biến cố này đã khiến một đám người bừng tỉnh, nhất thời hô lớn chạy ra ngoài.
"Thủy quái ăn thịt người rồi."
"Mau chạy thôi!"
"Cứu tôi với."
Một đám người co giò bỏ chạy, chỉ sợ mình bị làn khói đen kéo xuống nước.
Lạc Tú không đáp thẳng xuống mặt hồ, mà đáp xuống khu rừng ở gần đó.
Dù gì sào huyệt của xà tinh kia cũng nằm ở đây, nên nó không thể chạy thoát được.
Do đó, Lạc Tú ung dung đi về phía hồ Thiên Trì.
Đúng lúc rất nhiều người đang chạy đến.
“Anh mau chạy đi, thủy quái ăn thịt người rồi!” Đằng xa, một cô gái đang chạy về phía Lạc Tú, vừa chạy vừa hét lớn với anh.
Cô ấy tên là Ngải Lật Lật, cô ấy và một người bạn đến đây du lịch, trước đây cô ấy luôn mong đợi được nhìn thấy thủy quái.
Dù gì thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã hối hận rồi, bởi vì ai có thể ngờ rằng thủy quái lại biết ăn thịt người.
Hơn nữa khói đen ngút trời, bốc lên từ mặt hồ, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng sợ.
Nhưng cô ấy phát hiện không ngờ người đàn ông kia vẫn tiến về phía trước, như thể không nghe thấy tiếng hét của cô ấy.
“Anh mau chạy đi!” Ngải Lật Lật lại hét lớn.
“Em nói với tên ngốc đó làm gì?” Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, là của một người đàn ông cao lớn đẹp trai.
Nói thật, Ngải Lật Lật trông khá xinh, hơn nữa vừa mới quay về nước chưa được bao lâu, bởi vì gia đình của cô ấy đã sớm di cư ra nước ngoài.
Lần này cô ấy quay về là để chơi, chàng trai anh tuấn ở bên cạnh tên là Quan Quân, luôn theo đuổi cô ấy.
Cô ấy cũng đang do dự chuyện này, bởi vì cô ấy thật sự hơi khó chịu về thái độ ngông cuồng tự đại của Quan Quân.
“Chẳng lẽ anh muốn anh ấy đi tìm cái chết ư?” Ngải Lật Lật chạy lên vài bước, đã đi tới trước mặt Lạc Tú.
“Anh đẹp trai, anh mau chạy đi, thủy quái ra ngoài ăn thịt người rồi.” Ngải Lật Lật hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, dứt khoát ngăn cản Lạc Tú.
“Cám ơn cô, nhưng nó không ăn được tôi.” Lạc Tú mỉm cười, định vòng qua bên cạnh bước đi.
"Không phải, anh đẹp trai, thủy quái kia đáng sợ lắm, chỉ với một làn khói đen đã kéo được người xuống nước. Anh tuyệt đối đừng đi qua đó, anh xem làn khói đen kia đã sắp chiếm giữ toàn bộ mặt hồ rồi." Ngải Lật Lật lại khuyên nhủ.
Lạc Tú đang định lên tiếng, nhưng Quan Quân đi bên cạnh đã giành trước, lạnh lùng nói.
"Lật Lật, em quản anh ta làm gì?"
“Nếu anh ta muốn tìm đường chết thì cứ để anh ta đi là được.” Quan Quân bất mãn nói.
“Em xem anh ta thật ngu xuẩn.” Quan Quân lại bổ sung thêm một câu, mặc dù anh ta cao ráo đẹp trai, nhưng trước mặt Lạc Tú, dù là lần đầu gặp mặt, nhưng không biết tại sao anh ta luôn cảm thấy Lạc Tú khiến anh ta phải đố kỵ.
Đó là kiểu đố kỵ của đàn ông, bởi vì khí chất trên người Lạc Tú khiến anh ta cảm thấy quá áp bức.
Tốt xấu gì anh ta cũng là con nhà giàu, gia cảnh rất lớn, không ngờ anh ta lại bị một người bình thường lấn át một cái đầu, tất nhiên sẽ không vui rồi.
“Anh đang nói linh tinh gì đấy?” Ngải Lật Lật hơi bất mãn nói.
“Thôi được rồi, tên kia, tốt nhất là anh nên chạy ngay đi, bằng không đợi lát nữa rất có khả năng anh chỉ có thể bị thủy quái nuốt chửng.” Quan Quân trợn mắt nói.
Nhưng Lạc Tú lại chẳng thèm đoái hoài đến Quan Quân, mà mỉm cười nhìn Ngải Lật Lật.
Bây giờ Lạc Tú đang ở trong trạng thái chiến đấu, tất nhiên sẽ bộc lộ hết khí thế, nụ cười này nhất thời đánh trúng trái tim của Ngải Lật Lật.
Trước giờ Ngải Lật Lật chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh và nhất kiến chung tình, nhưng bây giờ, cô ấy đã bị mê hoặc ngay tức khắc.
Cô ấy nhanh chóng đỏ mặt, tim đập loạn xạ.
“Cảm ơn cô, nhưng tôi đến đây là vì con thủy quái đó.” Lạc Tú sải bước, đi thẳng qua người Ngải Lật Lật.
“Anh ta nghĩ mình là ai chứ?” Quan Quân khinh bỉ nói.
Nhưng Ngải Lật Lật lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn bóng lưng của Lạc Tú, nhất thời cảm thấy đây là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, khí thế vô song.
“Lật Lật, em đừng nhìn nữa, cứ để tên ngu ngốc đó đi tìm đường chết đi.” Quan Quân lại nói.
"Bây giờ ở trong nước có rất nhiều kẻ ngốc như này, cứ một mực tìm đường chết." Quan Quân nói tiếp.
Nhưng sắc mặt của Ngải Lật Lật đã sa sầm.
"Chúng ta đi thôi! Lật Lật, em đừng nhìn nữa, em xem chắc chắn anh ta..."
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết.
Ngải Lật Lật và Quan Quân đã nhất thời choáng váng.
Bởi vì Lạc Tú tiến về phía trước, dường như làn khói đen kia cực kỳ sợ Lạc Tú, thậm chí còn tự động lui về sau.
Hơn nữa tiếp theo, Ngải Lật Lật và Quan Quân đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Bởi vì Lạc Tú thật sự bước từng bước trên mặt hồ.
“Phong thái tiêu sái, thẳng tiến không lùi, dù có muôn vàn khó khăn trắc trở, cũng không thể ngăn cản khí phách cái thế.” Ngải Lật Lật không nhịn được bật thốt.
Thậm chí còn phớt lờ Lạc Tú bước đi trên mặt hồ bằng cách nào.
Hơn nữa không chỉ có Ngải Lật Lật và Quan Quân nhìn thấy, mà ngay cả những người khác cũng phát hiện ra.
“Mẹ nó, chúng ta đã gặp phải thần tiên rồi ư?” Có người hét lớn.
Càng có nhiều người quay đầu lại, chứng kiến cảnh tượng khó tin này.
Người đàn ông đó đang cầm một điếu thuốc ở trong tay, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất của anh, mà bước từng bước trên mặt hồ, như tiên giáng trần.
Rất nhiều người đều sắp rớt tròng mắt ra bên ngoài, rồi lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh.
Dù gì cảnh tượng này cũng quá khó tin.
Lạc Tú chẳng hề bận tâm, mà đi đến giữa hồ, nhìn xuống bên dưới.
Rắn bà ở dưới đáy hồ bỗng hét chói tai.
“Hồ, Hoàng, Bạch, ba vị đạo hữu hãy giúp tôi vượt qua kiếp nạn này, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.” Giọng nói của rắn bà bỗng vang lên.
Nhất thời, một người phụ nữ mặc thanh y, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt hồ ly động lòng người, nhanh chóng bước ra từ trong hồ Thiên Trì.
Mà ở bên khác, một người đàn ông cao lớn cả người phủ đầy lông giống như kim thép cũng bước ra ngoài.
Cuối cùng là một ông lão lưng còng, nhưng xấu xí, để một nhúm râu nhỏ, cũng từ từ nhô lên khỏi mặt nước.
Hồ Hoàng Bạch Liễu.
Tất nhiên Hồ chính là hồ ly, còn Hoàng là chồn, Bạch là nhím, thật ra rắn bà không mang họ Điền, mà là họ Liễu.
Bốn vị tiên ở phương Bắc tập hợp. Ba vị tiên Hồ Hoàng Bạch liếc nhìn Lạc Tú, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.1