Dương Như Vũ không phải đồ ngốc, đang êm đẹp sao tự nhiên lại có người vọt vào cửa nhà cô ta lúc hơn nửa đêm?
Vừa nghe họ Lạc, cô ta đã biết, chuyện này đích thị là do người trẻ tuổi vừa mới chuyển tới sát vách gây ra.
Nói như vậy, vừa rồi cô ta đã đỡ cho anh một nhát dao, lại còn giải quyết mọi việc thay anh.
Giờ khắc này, Dương Như Vũ bỗng nhiên có cảm giác nghẹn khuất, vì có người dám lợi dụng coi mình như một khẩu súng.
Vốn dĩ cô ta đã rất chán ghét Lạc Tú, vậy mà giờ lại vô tình giúp Lạc Tú một vố.
Rốt cuộc nếu đêm nay nhóm người này vọt vào căn nhà sát vách, vậy thì Lạc Tú chắc chắn phải chết.
Điều này lại càng khiến Dương Như Vũ thêm giận hơn, một ngọn lửa giận nhen nhóm khiến cô ta suýt chút nữa muốn giết người.
Có điều, khi cô ta thử suy nghĩ lại, giữ lại những người này, giữ lại Thôi Hạo, sớm hay muộn cũng có ngày bọn họ tìm Lạc Tú gây phiền toái.
Cho nên dù Dương Như Vũ thực sự có tức giận, nhưng cũng không đánh Thôi Hạo đến nỗi không thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng Thôi Hạo cũng ngây ngẩn cả người.
Trong lòng lại càng thấy nghẹn khuất.
Con mẹ nó, đây rõ ràng là cố ý, chắc chắn thằng nhóc kia biết rõ căn nhà sát vách có cao thủ, nên mới cố tình đưa sai địa chỉ, dồn anh ta và những người kia ra trước đầu họng súng.
Lúc này, Thôi Hạo nhìn mấy chục người bị đánh thành tàn tật nằm liệt trên đất, thậm chí có vài người còn là anh em tốt của anh ta, hận ý trong lòng Thôi Hạo quả thực đã cao tận trời rồi.
Bọn họ sức mạnh thế mạnh, vậy mà qua tay Lạc Tú lại bị chơi một vố thế này.
Dù có là ai cũng không thể chấp nhận nổi loại chuyện này, mặc dù anh ta vẫn còn mở miệng nói chuyện được, nhưng đời này của anh ta cũng coi như xong rồi.
Nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn và điều trị trong viện, anh ta hận, hận tới cực điểm!
Mấy chục con người bị hủy hoại, chính chủ lại đứng một bên xem trò hay.
Thôi Hạo vừa hận vừa không cam lòng, có thể tưởng tượng được!
Nhưng Lạc Tú thật sự không biết, anh hoàn toàn không cố ý làm vậy, dẫu sao thì anh cũng mới dọn tới đây, liếc mắt nhìn qua một số nhà, sau đó thuận miệng nói.
Có điều, đám người Thôi Hạo không biết, nếu đêm nay Lạc Tú ở đây, nếu bọn họ không tìm nhầm địa phương.
Thì kết cục của bọn họ, có lẽ sẽ thảm hại hơn!
Bởi vì thủ đoạn của Dương Như Vũ, nếu để so với Lạc Tú, thì cũng chẳng khác nào trò trẻ con.
Giờ phút này Lạc Tú đã ở tiệm cơm Cẩm Tú Sơn Hà.
Có tới bảy tám người đàn ông mặc vest đen, dẫn đầu là hai người đàn ông cỡ tuổi trung niên, vừa nhìn đã biết là những kẻ chuyên môn cho vay nặng lãi.
Mà Lạc Tú cũng không so đo mấy chuyện này, rốt cuộc thì cứu người chính là cứu người, chi trả số tiền nợ xong, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Điền Kỳ Kỳ nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt cảm kích, thậm chí trong mắt cô ấy còn lộ vẻ mê đắm cuồng nhiệt.
Dù cho bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh như vậy, rồi vô tình gặp được người như Lạc Tú, e là đều sẽ bị mê hoặc.
“Người anh em, tiến lên một bước nói chuyện xem?” Người đàn ông cỡ tuổi trung niên đứng đầu mở miệng nói.
Bọn họ chỉ phụ trách đòi nợ, gặp người có tiền trả nợ đương nhiên họ sẽ vui.
Nhưng bây giờ dường như họ lại có chuyện gì muốn nói với Lạc Tú.
Lạc Tú đi ra ngoài cửa, người đàn ông trung niên cầm đầu kia lộ vẻ tươi cười, đưa cho Lạc Tú một cái lầu Hoàng Hạc.
“Người anh em, tôi thấy anh là người tốt, cho nên muốn nhắc nhở người anh em một chút, sau này chuyện về tiệm cơm và cô gái kia, tốt nhất anh không cần nhúng tay vào.” Tên đàn ông trung niên chậm rãi mở miệng.
“Tôi cũng chỉ dám nhiều lời như vậy thôi, dẫu sao thì người anh em đây cũng là người tốt, không cần vì lòng tốt mà tự tìm đến phiền toái làm gì, đối phương họ Điền, người anh em có thể đi hỏi thăm thử, ở phía bắc, cái họ này đại diện cho điều gì.” Người đàn ông trung niên cười cười, sau đó vung tay lên, dẫn người rời đi.
Nhà họ Điền ở phương bắc!
Ở phương bắc có rất nhiều người kỳ lạ, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là nhà họ Điền.
Bên ngoài, đó chỉ là một gia tộc giàu có quyền thế.
Nhưng trong bóng tối, đó chính là gia tộc tu pháp!
Thậm chí, danh tiếng truyền đi xa, trong nước cũng có thể coi là một gia tộc tu pháp tiếng tăm lừng lẫy.
Trong truyền thuyết, trong nhà họ Điền có xà lão, thậm chí còn có lời đồn rằng, xà lão chính là con xà tinh ngàn năm!
Bởi vì phương bắc vẫn luôn tồn tại một truyền thuyết kinh thiên động địa, thậm chí khiến người nghe rợn cả người.
Nhớ rằng thời điểm kháng chiến, một nhóm vài nghìn con quỷ đã đi ngang qua một ngôi làng.
Vốn dĩ họ tuân thủ theo chủ trương giết sạch, thiêu hết, cướp sạch ngân sách.
Hơn nữa vào thời đại đó, chỉ cần ma quỷ tới gần, thôn làng tầm thường làm gì có người dám ở lại, sợ là đã bỏ chạy hết rồi.
Nhưng lúc ấy, nghe nói có một ngôi làng kia, người dân trong làng làm gì vẫn cứ làm, chẳng hề có chút sợ hãi nào.
Thời điểm quỷ khiêng súng máy vào làng, một bà cụ đứng trước cửa thôn cười tủm tỉm, giống như là đang nghênh đón, hay thậm chí có thể nói là hoan nghênh.
Người ta đồn rằng, lúc ấy bà cụ kia còn cười ha hả, cười đến nỗi miệng không khép lại được, luôn miệng nhắc tết năm nay có thịt ăn, có thịt ăn.
Và sau đó, ngôi làng đó không có một ai phải bỏ mạng cả, mãi sau khi giải phóng, có một lần có một thương nhân bán quần áo, dù sao thì ở thời đại đó, có rất nhiều thương nhân khiêng đòn gánh bán hàng khắp nơi, tìm đến mọi ngôi làng để bán hàng.
Nhưng vừa mới đi vào, đã sợ tới mức tè ra quần rồi bỏ chạy.
Bởi vì bên trong ngôi làng đó, có vô số xác ướp treo trên cây, giống như là thịt xông khói trong một số nhà làm nông.
Mà thôn làng đó được gọi là thôn họ Điền!
Tin tức vừa truyền ra, tất cả mọi người ai cũng phải sợ hãi, họ còn khẳng định đống thịt khô đó chắc chắn được làm từ đám quỷ kia, đến bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Nếu nói đây chỉ là một câu chuyện dân gian trong truyền thuyết thì mọi chuyện đã khác, nhưng nó có căn cứ, thậm chí còn gây chấn động cả nước.
Đó chính là bà cụ mặt mèo.
Về bà cụ mặt mèo đó thì có rất nhiều cách nói, dù sao lúc ấy rất nhiều trường học đều đã đóng cửa.
Thậm chí buổi tối còn có bộ đội tuần tra.
Nhưng những người thật sự biết chuyện, họ đều hiểu rõ, không phải là sau khi chết bà cụ mặt mèo kia bị một con mèo bò qua, sau đó xác chết vùng dậy.1
Mà là chạy từ thôn họ Điền ra.
Hiện giờ thôn họ Điền đã có rất nhiều thay đổi, những người ở nơi đó vẫn mang họ Điền.
Nhưng có rất ít người ngoài dám tới nơi đó.
Mà ba của Điền Kỳ Kỳ, thực ra cũng là người nhà họ Điền, mặc dù bề ngoài chỉ là một ông chủ tiệm cơm, nhưng những người đã từng tiếp xúc qua với ông ta đều biết chuyện này.
Chưa kể nhà họ Điền ở phương bắc cũng có thế lực vô cùng lớn, bất kể là về mối quan hệ hay những cái khác, đều là bá chủ một phương.
Cho nên người đàn ông trung niên kia mới có ý nhắc nhở Lạc Tú một câu, tốt nhất đừng nên nhúng tay vào chuyện này.
Vì dẫu sao thì một khi dính dáng đến nhà họ Điền, chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái.
Lạc Tú đương nhiên không biết, mà cho dù có biết, thì e là Lạc Tú vẫn ra tay không chút do dự.
Bởi vì đối với anh mà nói, dù là nhà họ Điền, hay là hàng xóm sát vách, trong mắt anh đều chẳng đáng sợ chút nào.
Hiện giờ cũng đã khuya, sau khi trấn an cảm xúc Điền Kỳ Kỳ, lại cho Điền Kỳ Kỳ một chút tiền, để cô ấy trả lương cho nhân viên vào ngày mai.
Tiếp theo, Lạc Tú về thẳng thôn Bạc, sau đó ra sau núi từ sớm.
Lăn lộn suốt một đêm, lúc này Lạc Tú mới từ từ tiến vào trạng thái, bắt đầu luyện Ly Hỏa Chi Tinh.
Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại thôn Bạc, chớp mắt cái lại nổ tung chảo, độ ấm tăng lên rồi.
Hai ngày này với người dân thôn Bạc mà nói, quả thực giống như băng lửa đan xen, khi lạnh khi nóng, rất nhiều người thậm chí còn suy nghĩ đến việc rời khỏi thôn Bạc.
Mà ngay trước lúc bình minh, Dương Thiên Cương và Dương Như Vũ một già một trẻ lại tìm tới. Khi nhìn thấy Lạc Tú lần nữa, Dương Như Vũ dường như không khống chế được.