“Vâng, lão tổ!” Dương Như Vũ lập tức ngừng múa quyền, sau đó khoanh gối ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tâm dưỡng khí.
Ông cụ ở phía sau gật đầu.
Ông cụ có sắc mặt ửng hồng, mái tóc trắng như sợi bạc, hơn nữa cũng không có cảm giác tuổi già sức yếu, ngược lại trông rất có tinh thần.
Điều quan trọng nhất là bên ngoài cơ thể của ông cụ vậy mà lại có một tầng ánh sáng nhàn nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ vô cùng sửng sốt khi phát hiện ra rằng từ khi xuất hiện, ông cụ này đã lơ lửng, luôn giữ khoảng cách một ngón tay với mặt đất.
Trong cái thôn Bạc nho nhỏ này, lại cất giấu nhân vật bất phàm.
Đôi mắt của ông cụ trong vắt như nước, trong sáng như một đứa trẻ sơ sinh.
Điều quan trọng nhất là tứ chi bách hải của ông cụ có nội kình mênh mông cuồn cuộn như có núi sông biển hồ.
Cao thủ trong cao thủ.
Đây tuyệt đối là một vị Võ Thánh.
Thậm chí có thể nói là Võ Thánh hàng đầu hiện giờ!
Dương Thiên Cương!
“Hôm nay thời tiết cũng lạ.” Dương Thiên Cương nhìn bầu trời trên đầu, sau đó lắc đầu.
“Lão tổ, chúng ta thực sự muốn can thiệp vào trận chiến của tiền bối Chu Càn Khôn sao?” Dương Như Vũ hỏi.
Nếu là người khác hỏi câu này, chắc chắn sẽ bị ăn đòn.
Nhưng Dương Như Vũ thì khác, lão tổ thiên vị cô ta, thậm chí cô ta là do một tay lão tổ nuôi dưỡng.
“Đương nhiên, người trẻ tuổi ngày nay cũng quá không biết trời cao đất rộng. Thân là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực, ông già này tự nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ!” Dương Thiên Cương chắp hai tay sau lưng, mở miệng nói.
Nếu nghe thấy được nghe thấy lời này, e là sẽ chấn động cùng cực.
Bởi vì sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực tiếng tăm lừng lẫy vậy mà lại ở trong một thôn làng nhỏ bé như vậy.
Nhưng cũng không phải là khó hiểu.
Rốt cuộc, không phải Lạc Tú cũng đến đây rồi sao?
Mặc dù Dương Thiên Cương không hiểu linh khí, nhưng trước kia khi du ngoạn, lão đã vô tình phát hiện ra rằng tu luyện ở thôn làng này sẽ thu được kết quả gấp bội, hơn nữa hiệu quả tuyệt diệu.
Cho nên cách đây rất lâu, khoảng trăm năm trước, lão đã lặng lẽ sống ẩn dật tại đây.
Đối với một số ân oán bên ngoài, thực ra lão rất ít khi quan tâm đến nó.
Nhưng lần này thì khác, bởi vì lão nghe Chu Càn Khôn kể rằng người thanh niên lại dám nói như thế.
Nếu thế giới này là kẻ thù của tôi, tôi sẽ hủy diệt thế giới này!
Nếu trời đất này là kẻ thù của tôi, tôi sẽ hủy diệt trời đất này!
Thật là quá cuồng vọng.
Vả lại kẻ khiêu khích vậy mà lại là người của Sở Tài Quyết Vũ Lực bọn họ.
Điều này khiến cho nhóm thế hệ cũ bọn họ sao có thể nguôi ngoai cơn giận này?
Đưa mắt nhìn khắp thế giới, ngay cả Dương Thiên Cương lão cũng không dám nói những lời như vậy, dù sao không ai biết rõ được trong trời đất này rốt cuộc có bao nhiêu người tài ba dị sĩ.
Hơn nữa, tuổi tác của lão đã lớn thế này rồi, đã chứng kiến bao nhiêu anh hùng hào kiệt?
Đã từng thấy bao nhiêu ngôi sao sáng mới mọc lên rồi nhanh chóng kết thúc?
Lần này rõ ràng có người không đặt Sở Tài Quyết Vũ Lực bọn họ trong mắt rồi.
“Cũng đúng, người trẻ tuổi đó quá kiêu ngạo, thật không biết trời cao đất rộng.” Dương Như Vũ lắc đầu.
“Nếu có cơ hội, cháu lại muốn xem xem người trẻ tuổi đó rốt cuộc có năng lực như thế nào mà lại dám thách đấu với một Võ Thánh như tiền bối Chu!” Dương Như Vũ nói.
“Nhanh, đến giờ ông dẫn cháu ra ngoài đi dạo rồi.” Dương Thiên Cương chậm rãi nói.
Sau đó, bóng người lóe lên, không biết đã đi đâu.
Chỉ sợ hai người này không biết người trẻ tuổi cuồng vọng mà bọn họ nói tới đang ở nhà bên cạnh!
Lạc Tú khoanh chân ngồi một ngày, may mà anh đã có thể ích cốc trong thời gian ngắn, không cần ăn gì nữa.
Ban đêm, tuyết đọng khắp thôn đều tan, hơn nữa nửa đêm về sáng càng ngày càng nóng.
“Thời tiết chết tiệt này, sáng nay còn phải mặc quần len, áo khoác bông, giờ nóng đến mức phải bật điều hòa.” Có người nửa đêm dậy mắng.
Thật dị thường và kỳ quái.
Buổi sáng trời còn có tuyết rơi dày đặc, nhưng hiện tại rất nhiều người phải tắm nước lạnh, bật quạt.
Dương Như Vũ cũng vậy, ban đầu mặc quần len, nhưng bây giờ đã lặng lẽ đứng dậy đi tắm bằng nước giếng.
Dường như chỉ trong mấy tiếng đồng hồ như vậy, mùa đông đã đột ngột chuyển sang giữa mùa hè.
Dương Thiên Cương không quan tâm, bởi vì lão có nội kình hộ thể, tuy rằng có thể cảm giác được nhiệt độ tăng lên một chút, nhưng sẽ không cảm thấy thay đổi quá lớn.
Vả lại mặc dù Lạc Tú ở bên cạnh, nhưng năng lượng đã được Lạc Tú truyền xuống mặt đất, sau đó tản ra.
Cả thôn làng bây giờ giống như một chiếc giường sưởi lớn!
Đến lúc bốn hoặc năm giờ, Lạc Tú đã đi bộ đến đỉnh núi phía sau.
Rõ ràng có người luyện tập ở đây quanh năm, nhưng Lạc Tú không quan tâm lắm.
Thay vào đó, anh chọn một cái cây lớn và khoanh chân ngồi xuống.
Nơi đây có linh khí nhiều nhất, cũng dễ dàng hấp thu nhất. Bây giờ đối với Lạc Tú, chỉ cần có một tia linh khí cũng là cọng rơm cứu mạng.
Vì vậy, Lạc Tú cũng không để ý đến mấy thứ kia.
Nhưng khi sắc trời hơi hừng sáng, Dương Như Vũ cùng Dương Thiên Cương cũng tới.
Đây là điều dường như được thực hiện hàng ngày kể từ khi Dương Như Vũ có ký ức tới nay.
Dù trời gió mưa thì đây là chuyện phải làm.
Cả hai sẽ đến đây để luyện quyền.
Dương Thiên Cương thậm chí đã luyện ở đây gần một trăm năm.
Chỉ là hiển nhiên hôm nay có một vị khách không mời mà đến.
Điều này khiến Dương Như Vũ cau mày.
Loại chuyện này cũng đã từng xảy ra.
Chỉ có hai loại người, một là muốn theo đuổi cô ta, cố ý đợi cô ta, trước đó mấy thanh niên trong thành phố đều làm như thế.
Một loại khác là muốn đến học nghệ lén.
Nhưng rõ ràng, bất kể là cái nào, cô ta cũng sẽ không thích và đều không hoan nghênh!
Vì vậy, Dương Như Vũ nhướng mày, định đuổi người đi.
Lúc này, Dương Thiên Cương lại dễ dãi khoát tay áo.
Lão hơi tò mò, vì người thanh niên dường như đang trong trạng thái minh tưởng.
Còn trẻ tuổi đã có thể tiến vào trạng thái minh tưởng cũng coi như không tệ rồi, có vài phần tâm tính.
Nhưng cũng chỉ là tò mò một chút thôi.
Sau đó, lão mặc kệ Dương Như Vũ đuổi người đi.
“Này, anh rời khỏi đây ngay cho tôi.” Dương Như Vũ rất lỗ mãng, trực tiếp bước tới chỗ Lạc Tú, sau đó trịch thượng nói.
Lạc Tú từ từ mở mắt, sau đó liếc nhìn Dương Như Vũ.
“Nhà của cô à?” Lạc Tú chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.
Nhưng lọt vào tai của Dương Như Vũ lại giống như đang giễu cợt cô ta.
Ngay lập tức, cô ta tức giận, dù gì cô ta cũng đã bị chiều hư từ nhỏ, ngay cả mấy vị tỉnh trưởng cũng không dám nói chuyện với cô ta như thế này khi nhìn thấy cô ta, cho dù là tông sư cũng phải khách khách khí khí trước mặt cô ta.
Bây giờ một người trẻ tuổi bình thường lại dám chế nhạo cô ta.
“Không phải nhà của tôi, nhưng, hiện tại chúng tôi muốn dùng nơi này rồi!” Dương Như Vũ kiêu ngạo nói.
"Tôi không quan tâm anh đến theo đuổi tôi hay là muốn học nghệ lén. Bây giờ, anh nhất định phải rời khỏi đây cho tôi!" Dương Như Vũ trừng mắt nhìn Lạc Tú.
“Không phải nhà cô, vậy cô nói cho tôi biết, dựa vào đâu cô bắt tôi rời đi?”
“Tại sao tôi phải nghe lời cô?"