Mặc dù nhận định trước đó của Lạc Tú là đúng.
Nhưng điều đó không có nghĩa đó là quyết định sáng suốt của Lạc Tú.
Theo như mọi người giải thích thì Lạc Tú là kẻ nhát gan nên mới làm như thế.
Giống như không dám qua đêm ở bên ngoài, không dám mang theo Nhậm Quân, không thể tin tưởng đám người Vương Chí.
Một kẻ nhát gan sẽ lựa chọn như vậy.
Nhưng nhát gan cũng có nghĩa là sẽ có nguy hiểm, hơn nữa Lạc Tú chưa bao giờ đến đây, dựa vào cái gì mà chỉ huy bọn họ chứ?
Lão Hoàng là người đã từng đến đây, hơn nữa là người từ đầu đến cuối đều có quyền lên tiếng.
“Tốt nhất là đừng đi con đường này.” Lạc Tú lại nhắc nhở.
“Ngoại trừ con đường này dẫn đến lối vào thứ ba, không còn con đường nào khác.” Lão Hoàng nói lại.
“Còn nữa, đội trưởng Lạc à, tuy rằng tôi không nên nói như vậy.”
“Nhưng đội trưởng Lạc, nếu cậu đã làm đội trưởng thì phải có quyết định chính xác, chứ không phải chỉ dựa vào những thứ không xác thực khiến mọi người gặp nguy hiểm. Nếu cậu không hiểu biết gì thì tốt nhất nên im lặng đi.” Lão Hoàng nói chuyện đã chẳng còn khách sáo gì nữa.
Mọi người đã vào trong, Lạc Tú bất đắc dĩ phải đi theo họ.
“Tôi sợ con đường này sẽ không bình yên.” Lạc Tú vừa đi vừa lắc đầu nói.
“Đội trưởng Lạc, cậu vẫn còn trẻ, tôi không trách cậu, nhưng lần trước, lão già tôi đã đi vào từ con đường này, không có gì nguy hiểm cả. Với cả nói thật nha, đội trưởng Lạc à, hình như dọc đường đi cậu chẳng có tác dụng gì cả.” Cuối cùng lão Hoàng cũng bày tỏ suy nghĩ thật của mình.
Bởi vì chỉ cần vượt qua con đường này và đến được lối vào thứ ba, đó chính là đích đến rồi.
Lạc Tú đi theo suốt chặng đường, thật sự không có tác dụng gì nhiều, quan trọng nhất là nếu họ lấy được thứ gì đó, sau khi quay về, lúc này mọi công lao đều sẽ bị Lạc Tú chiếm hết.
Đến lúc đó người ta một câu đội trưởng Lạc biết cách lãnh đạo, ông ta còn được lợi ích gì chứ.
Chính ông ta đã bảo vệ mọi người, sau khi đạt được mục đích, một tên vô tích sự lại giành lấy công lao, đó không phải là tác phong của ông ta.
“Cho nên đội trưởng Lạc, tôi nghĩ nếu cậu đã tới đây thì tôi cũng thoải mái nói những suy nghĩ kia ra rồi.” Lão Hoàng bất ngờ quay lại nhìn Lạc Tú.
“Để tránh bọn tôi phải phân tâm bảo vệ cậu, chi bằng cậu cứ ở đây sẽ tốt hơn.” Rõ ràng lão Hoàng không muốn dẫn theo Lạc Tú.
“Hình như tôi không cần mấy người bảo vệ thì phải nhỉ?” Lạc Tú phất tay.
“Hơn nữa, dọc theo đường đi tôi cũng không thấy mấy người bảo vệ tôi.”
“Ha ha, đội trưởng Lạc, anh còn chưa hiểu sao?” Đường Huy ở bên cạnh cười khẩy.
“Đối với chúng tôi, anh chỉ là thứ con ghẻ mà thôi. Khoan hãy nói chuyện đến lúc đó chúng tôi bảo vệ anh, nếu không bảo vệ anh, vậy khi lấy được đồ thì công lao thuộc về ai đây?”
“Đội trưởng Lạc phải không?” Đường Huy lại cười nhạt.
“Rõ ràng bọn tôi là người đã vượt chông gai, thế mà anh lại ngồi mát ăn bát vàng ư?”
“Anh nghĩ có thích hợp không?” Đường Huy lại nói.
“Tôi đã nói rồi, chúng tôi không cần mấy người bảo vệ, suốt dọc đường đi, tôi chưa từng liên luỵ mấy người.” Giọng điệu của Lạc Tú có vẻ không vui.
“Hơn nữa tôi không hề nhìn thấy mấy người vượt chông gai gì cả.”
“Sao mở miệng là lại nói như thể mấy người đã trả giá rất nhiều vậy.” Lạc Tú mỉa mai.
“Không có?”
“Vừa rồi nếu không nhờ sư phụ tôi bảo vệ mọi người thì mọi người đều đã chết hết rồi!”
“Vừa rồi nếu không phải tại sư phụ của anh thì mọi người sẽ không gặp nguy hiểm, nếu không phải tại mấy người khư khư cố chấp thì nói thật, đến bây giờ sẽ chẳng có ai xảy ra chuyện cả.”
“Nói cách khác, cái gọi là vượt chông gai như mấy người nói, chỉ là do mấy người ăn no rửng mỡ, tự tìm lấy rắc rối mà thôi.” Lạc Tú lớn tiếng mắng nhiếc.
“Còn nữa, tôi đã cho mấy người thể diện rồi, đúng chứ?”
“Dọc đường đi, mấy người có coi đội trưởng tôi ra gì không?” Lạc Tú tức giận.
“Kêu mấy người ngủ trong xe, mấy người lại ngu như heo, cứ nhất định phải ngủ bên ngoài.”
“Bảo mấy người đừng mang theo Nhậm Quân, nhưng mấy người lại cố tình không tin.”
“Ngay lối vào thứ nhất, bảo mấy người đừng đi đường đó, mấy người có nghe không?” Lạc Tú chỉ vào đám người Đường Huy mà mắng.
“Vừa rồi tôi nói mấy người đừng tin bất cứ kẻ nào, mấy người có nghe không?”
“Ngay cả khi tôi bảo mấy người đừng cử động, mấy người cũng có nghe đâu, tự chuốc lấy phiền phức còn bày đặt mặt nặng mày nhẹ hỏi tôi làm thế nào à?”
“Lại còn mặt dày nói tôi là gánh nặng hả?” Lạc Tú khẽ nhếch miệng.
“Tưởng mình là nhân vật tầm cỡ thật rồi à?”
“Ở trong mắt tôi, chính mấy người mới là gánh nặng, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì làm gì có nhiều phiền phức đến vậy?”
“Còn nữa, đừng tự nhận những phiền phức mà mình gây ra là công lao, phiền phức mà chúng ta gặp suốt dọc đường chẳng phải do mấy người gây ra à?” Lạc Tú lại trách cứ.
“Còn đòi bảo vệ tôi?”
“Lạc mỗ tôi cần mấy người bảo vệ sao?” Lạc Tú khinh thường nói.
Đến mức Đường Huy cứng họng không thốt nên lời.
“Đội trưởng Lạc, cậu nói vậy là rất quá đáng đấy!” Lão Hoàng nghiêm mặt nói, sắc mặt đã rất bất mãn.
Dù sao Đường Huy cũng là đệ tử của ông ta, mắng Đường Huy ngay trước mặt ông ta đúng là hơi quá đáng.
“Quá đáng?” Lạc Tú cười gằn.
“Đội trưởng Lạc, suốt dọc đường cậu chỉ ăn ngon uống khoẻ, còn dẫn theo một cô gái, tưởng đến đây du lịch chắc?” Lão Hoàng bất mãn nói.
“Hơn nữa tôi hỏi cậu, dựa vào đâu mà cậu được làm đội trưởng hả?”
“Cậu đã từng đến đây chưa?”
“Cậu có kinh nghiệm gì không?”
“Cũng như tư cách và sự từng trải của cậu?” Lão Hoàng cười gằn hỏi ngược lại.
“Này, sao không nói ông đi, đã từng này tuổi rồi mà còn là cấp dưới của Dương Chí Minh đấy thôi.” Lạc Tú lắc đầu, Dương Chí Minh chính là lão Dương.
“Sao ông không động não xem, ông cho rằng Dương Chí Minh ngốc đến mức tìm một tên trẻ tuổi không biết gì để đi cùng mấy người à?” Lạc Tú mỉa mai.
“Hay ông cảm thấy trình độ của Dương Chí Minh không đủ cao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Nhưng nếu mấy người đã nói như vậy.”
“Thì tôi cũng nói rõ luôn, mấy người tự lo liệu đi, xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không giúp mấy người, cũng không nhúng tay vào đâu.” Lạc Tú phất tay áo.
“Ha ha, anh ra tay?”
“Anh có tư cách gì mà nói như vậy?” Cẩn Du ở một bên cười khẩy.
“Tốt hơn hết là anh tự lo cho mình đi.”
Ngay cả an toàn của bản thân mà anh còn không lo được, lại còn định lo cho người khác sao?
“Chúng tôi có lão Hoàng ở đây là được rồi!” Cẩn Du lại nói.
“Được rồi, đừng cầu xin tôi!” Lạc Tú dẫn theo Huyết Thi Vương bỏ đi ngay.
Dù sao cũng đã vào đây rồi, lát nữa sẽ có thể tiến vào cổng số ba.
Cùng lắm thì chỉ là chuyện hao hụt, cứ đánh mạnh vào là được.
Lạc Tú thực sự không muốn ở cùng đám đồng đội ngu như heo này.
Sau khi Lạc Tú rời đi, lão Hoàng lắc đầu.
Cẩn Du còn liên tục cười khẩy.
“Để anh ta tự đi tìm cái chết đi.”
“Để xem lát nữa gặp nguy hiểm xem cậu ta có đến cầu cứu tôi hay không!” Lão Hoàng chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói.
“Loại người này đáng chịu chết, không có bản lĩnh, xấu tính xấu nết mà còn đòi làm nhân vật lớn.”
“Còn dẫn theo một con ngốc nữa, lại còn dám nói mình có ích hơn Nhậm Quân à?” Đường Huy cười gằn.
Nhưng vừa dứt lời, đã có tiếng bước chân xoạch xoạch bước tới, đi thẳng tới phía sau Nhậm Quân.