“Đội trưởng Lạc, nếu anh sợ thì anh cứ quay về đi, hơn nữa tôi cảm thấy, có những chuyện, tốt nhất là anh nên biết rõ một chút.” Cẩn Du bất mãn nói.
"Đây là con đường an toàn nhất, còn những con đường khác đều rất nguy hiểm. Đây là kinh nghiệm mà rất nhiều người đã hy sinh tính mạng để đổi lấy, mong anh hãy tôn trọng bọn họ." Cẩn Du bày tỏ lòng bất mãn của mình.
Một thằng oắt con chẳng hiểu chuyện gì như anh thì có thể chỉ huy cái gì?
Nếu đi theo con đường khác, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó, có lẽ sẽ hại chết mọi người.
Lạc Tú lắc đầu, không nói gì nữa, anh đã cảm nhận được, con đường này rất nguy hiểm.
Nhưng anh không muốn giải thích và tranh cãi với đám người này, anh chỉ muốn tốt cho bọn họ mà thôi.
Dù gì lối vào này cũng chưa đủ uy hiếp đến anh và Huyết Thi Vương.
Nhưng nếu đám người này không chịu nghe thì anh cũng sẽ không nói gì thêm, mặc dù anh có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho mọi người, nhưng đám người này cũng phải đồng ý mới được chứ?
Nếu bọn họ đã không muốn nghe, vậy thì Lạc Tú cần gì phải tự mình đa tình, kiên trì đến cùng?
Một tông sư mập mạp ở trong đó lắc đầu, lão Dương cố ý tìm người này tới để quấy rồi, đúng không?
“Đội trưởng Lạc, tôi cảm thấy mình cần phải nói rõ cho anh biết, sau khi tiến vào sẽ rất nguy hiểm, không ai dám bảo đảm an toàn cho người khác, do đó, bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp.” Tông sư mập mạp đó tên là Vương Chí.
“Tôi nói thẳng, chúng tôi không hy vọng, đến lúc đó anh sẽ trở thành gánh nặng của mọi người.” Cuối cùng Vương Chí cũng nói toạc ra.
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu nói.
"Mấy người cứ chăm sóc tốt cho bản thân là được, đừng bảo tôi ra tay bảo vệ mấy người, là tôi đã cảm ơn trời phật rồi."
Nhưng anh vừa mới dứt lời, lão Hoàng đã quay đầu lại, không muốn nhìn Lạc Tú nữa.
Thế nào là không biết trời cao đất rộng?
Chính là người này.
Rõ ràng mình là gánh nặng, vậy mà còn muốn người khác đừng liên lụy mình, thật nực cười.
Đúng là quá đề cao bản thân.
Lão Hoàng đã không còn gì để nói với Lạc Tú, nên chẳng muốn nói gì nữa.
Ông ta dứt khoát dẫn người đi vào, Vương Chí định nói gì đó, nhưng lão Hoàng đã kéo Vương Chí đi.
Cẩn Du cũng lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo lão Hoàng, để lại Lạc Tú ở phía sau.
Lạc Tú cũng không để tâm, đôi khi lời nói không sự thật này càng có sức thuyết phục hơn.
Anh thật sự sợ đám người ngu xuẩn này sẽ liên lụy đến mình.
Nhưng rõ ràng, đám người kia không nghĩ như thế, ngược lại còn cảm thấy anh và Huyết Thi Vương là gánh nặng.
Lạc Tú chẳng thèm để tâm nữa, mà đi theo sau bọn họ.
Cẩn Du đi phía trước thở dài, con người thật sự cần phải tự mình biết mình, rõ ràng người bị ghét bỏ là anh, vậy mà anh vẫn còn mặt mũi chê bai người khác?
Đợi lát nữa nếu anh gặp phải nguy hiểm, để xem anh có còn có thể nói ra câu này hay không?
Mọi người bước vào sơn cốc, bắt đầu tiến sâu vào Côn Luân. Côn Luân thật sự quá thần bí.
Dù gì cũng có quá nhiều truyền thuyết về Côn Luân.
Hơn nữa, rõ ràng bọn họ vừa mới đi vào đã gặp phải chuyện kỳ lạ.
Xung quanh dần dần xuất hiện mây mù màu tím, trên ngọn núi trơ trụi, có mấy nơi còn có tuyết đọng, dưới ánh sáng mặt trời, luôn có tia sáng sặc sỡ chói mắt phản chiếu lại.
Cũng may mọi người đã sớm chuẩn bị kính râm, bằng không rất dễ xảy ra hiện tượng quáng tuyết.
Nhưng bọn họ luôn cảm thấy trên vách đá ở hai bên, có rất nhiều bóng người trong tia sáng đó, như thể có bóng người đang bay lượn xung quanh.
Sau khi đi tầm một tiếng, sương mù màu tím ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa còn bắt đầu có bão tuyết.
Bão tuyết cực kỳ lớn, cuối cùng bão tuyết ngập trời, một cơn cuồng phong thổi tới, Vương Chí và Nhậm Quân đã tách khỏi đám người Cẩn Du.
Còn Lạc Tú, đâu còn ai có tâm tư quản hai người.
Lần này bọn họ đã hoàn toàn lạc mất phương hướng, dù gì Cẩn Du cũng chỉ là một cô gái bình thường, không thể chống đỡ nổi bão tuyết và thiếu dưỡng khí.
Cô ta vừa há miệng hít dưỡng khí, vừa tìm kiếm nơi để tránh bão tuyết ở xung quanh.
Cũng may, đám người lão Hoàng và Đường Huy vẫn đang ở đây, nhưng Vương Chí và Nhậm Quân đã bị tách ra. Bọn họ đi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng cũng phát hiện ra Nhậm Quân và Vương Chí đang ở phía trước.
Thậm chí còn phát hiện ra hai người Lạc Tú.
Nhưng điều khiến người khác hơi ngạc nhiên là bọn họ đi tới phía trước bằng cách nào?
Hai người Lạc Tú đang ở phía trước tụ họp với đám người Cẩn Du.
Còn Nhậm Quân và Vương Chí thì tách ra.
Nhậm Quân đang đứng phía sau một ngọn đồi.
Còn Vương Chí đang đứng trong một hang động. Lúc này, hai người đang đối mặt nhau từ xa.
Vương Chí nhìn thấy đám người lão Hoàng thì hét lớn.
"Mọi người mau đến đây, đừng đi qua đó, anh ta đã chết rồi, thi thể của anh ta đang nằm ở bên kia chân núi."
Không ngờ Vương Chí lại nói Nhậm Quân đã chết rồi.
Hơn nữa còn phát hiện ra thi thể của Nhậm Quân.
“Đừng nghe anh ta nói lung tung, chính anh ta mới là người đã chết rồi. Lão Hoàng, ông phải tin tôi.” Nhậm Quân hét lớn.
Thậm chí bão tuyết cũng đã che khuất.
“Mọi người mau đến đây.” Vương Chí lại vẫy tay.
Lần này đám người lão Hoàng hơi do dự.
Mặc dù ông ta đồng ý dẫn theo Nhậm Quân, nhưng chuyện ở dưới chân núi đã khiến mọi người không còn tin tưởng Nhậm Quân nữa.
Dù gì Nhậm Quân cũng đã chết một lần rồi.
Còn Vương Chí thì dễ tin tưởng hơn, nhưng lời nói của Vương Chí có thật sự đáng tin như vậy không?
Dù sao cũng chẳng ai biết rõ, ngộ nhỡ Vương Chí đang nói dối, cái chết của Nhậm Quân lúc trước chỉ là một cái bẫy thì sao?
Nếu mọi người cứ thế tin tưởng Vương Chí, ngược lại sẽ rơi vào bẫy.
Nhưng chuyện này cũng không khả thi cho lắm?
Lần này Lão Hoàng và Cẩn Du đã hoàn toàn mơ màng.
Bọn họ nên tin tưởng ai?
Và không nên tin tưởng ai?
Nhưng bão tuyết ngày càng lớn, bọn họ không thể đứng đây giằng co mãi được.
Đúng lúc này, Vương Chí lại lớn tiếng nói.
"Lão Hoàng, Nhậm Quân kia là giả, anh ta đã chết thật rồi, ban nãy tôi thật sự đã nhìn thấy thi thể của anh ta."
“Lão Hoàng, Cẩn Du, đây là một cái bẫy, hai người phải tin tưởng tôi.” Nhậm Quân cũng hét lớn.
Lần này, Cẩn Du, lão Hoàng và Đường Huy thật sự rối tung lên, liên tục ngờ vực, tin tưởng người này mà không tin tưởng người kia đều không ổn thỏa cho lắm.
“Cả hai đều không đáng tin, tốt nhất là chúng ta nên đi thôi.” Lạc Tú nói.
“Không được, ngộ nhỡ một trong hai người là thật, nếu cậu ta bị tôi bỏ lại ở chỗ này, đợi sau khi tôi rời đi, cậu ta thân cô thế cô sẽ chết chắc.” Lão Hoàng rối rắm nói.
“Suy nghĩ này của cậu thật ích kỷ.” Lão Hoàng bất mãn nói.
"Nếu ông tin tưởng bọn họ, ngộ nhỡ có sai sót gì, sẽ khiến mọi người gặp nguy hiểm, đây mới là suy nghĩ ích kỷ." Lạc Tú lắc đầu nói. Nếu không phải trước khi đi, lão Dương đã liên tục nhắc nhở Lạc Tú đừng so đo, mà hãy chăm sóc tốt cho đám người này.
E rằng bây giờ Lạc Tú đã sớm tát bay ông ta rồi.
Đúng là một lũ ngu xuẩn.
Nhưng rõ ràng, đám người lão Hoàng không chịu nghe lời Lạc Tú.
“Đội trưởng Lạc, anh đừng gây thêm rắc rối nữa.” Cẩn Du nói.
“Nếu lúc trước mấy người chịu nghe lời tôi, đừng dẫn Nhậm Quân theo thì bây giờ sẽ không phải khó xử như thế.” Lạc Tú xua tay nói. Nếu bọn họ sớm chịu nghe lời anh, làm sao có thể xảy ra chuyện khó xử như vậy?
Câu nói này đã khiến lão Hoàng nhất thời đỏ mặt, quả thật là thế.
Nếu ban nãy ông ta không dẫn Nhậm Quân theo, sẽ không xuất hiện vấn đề tin tưởng này.
Nhưng Lạc Tú càng nói như thế, lão Hoàng càng không vui, dù gì ông ta cũng giống như bị Lạc Tú vả vào mặt lần nữa.
Mặc dù lão Hoàng và Cẩn Du do dự, nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Bọn họ lựa chọn tin tưởng Vương Chí.