"Đội trưởng Lạc, tôi cảm thấy cậu vẫn nên dẫn cô gái kia quay về đi. Tôi nói thật, nếu ngay cả người chết cũng không thể nhìn thấy, vậy thì tốt nhất hai người nên quay về đi." Lão Hoàng nói thẳng.
Ông ta đâu có tốt bụng nghĩ đến sự an toàn của hai người như thế, chẳng qua là vì ông ta sợ Lạc Tú và cô gái kia liên lụy đến bọn họ mà thôi.
Nhưng Lạc Tú không trả lời câu hỏi của ông ta, mà phản bác lại.
"Người kia vốn không cần phải chết."
Chỉ một câu nói, nhưng lại giống như một cái tát, giáng thẳng xuống mặt lão Hoàng, dù gì lão Hoàng cũng đang để tâm đến chuyện này, bây giờ Lạc Tú lại nói ra câu này, chẳng khác nào đang vả vào mặt ông ta.
Đường Huy nghe vậy thì nhất thời nổi giận, siết chặt nắm đấm, đi về phía xe của Lạc Tú.
“Vậy thì anh cũng nên hiểu rõ, anh ta là tông sư nhưng cũng gặp nguy hiểm. Nếu anh đi theo chỉ liên lụy đến chúng tôi mà thôi.” Đường Huy vừa nói vừa duỗi tay mở cửa xe ra.
Anh ta muốn dạy cho Lạc Tú một bài học về cách ăn nói.
“Tôi vẫn nói câu đó, anh ta vốn không cần phải chết, nếu mấy người chịu nghe lời tôi.” Giọng nói của Lạc Tú truyền ra bên ngoài.
Đường Huy hoàn toàn nổi giận, bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa chuẩn bị dùng sức, nhưng lão Hoàng lại vươn tay, ngăn cản Đường Huy, rồi nháy mắt ra hiệu với Đường Huy.
Bọn họ nhanh chóng bỏ đi.
"Mặc kệ cậu ta đi, lời hay khó mà khuyên nhủ ma quỷ. Nếu cậu ta đã muốn chết thì chúng ta đâu cần phải ngăn cản?" Lão Hoàng nói.
Ban đầu nếu Lạc Tú không nói câu đó, vì bị vướng mặt mũi, có lẽ ông ta sẽ ra tay cứu Lạc Tú khi anh gặp nguy hiểm.
Nhưng mới nãy Lạc Tú đã nói ra câu đó, khiến ông ta hoàn toàn gạt bỏ suy nghĩ này.
Nếu cậu khăng khăng muốn chết, vậy thì cứ việc, để xem đến lúc đó cậu có cầu xin tôi cứu cậu hay không?
Dù gì câu nói ban nãy của Lạc Tú đã thật sự vả vào mặt ông ta.
Ông ta đã sống lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ mất mặt như thế.
Cẩn Du cũng lắc đầu, quả thật ban nãy Lạc Tú không nên nói câu đó ra, dù thế nào, anh cũng phải nể mặt lão Hoàng, chứ không phải vả vào mặt ông ta như thế.
Giới trẻ ngày nay đúng là không biết quan hệ giữa lợi và hại, một khi đắc tội với lão Hoàng, đợi đến khi thật sự tiến vào núi, liệu lão Hoàng có ra tay cứu anh không?
Đến lúc đó bảo anh khóc cũng đã muộn màng rồi.
Nghĩ đến đây, Cẩn Du ngày càng thất vọng về Lạc Tú, ngay cả cách làm người cũng không biết, còn đòi dẫn dắt cả đội?
Thật nực cười.
Sau một hồi ầm ĩ, đám người lão Hoàng cũng không còn tâm trí để đi ngủ nữa, dứt khoát cử hai người mang thi thể của Nhậm Quân đi chôn ở gần đó, rồi đám người bắt đầu tán gẫu.
Đồng thời bọn họ cũng cử người đứng canh gác, ngộ nhỡ xảy ra án mạng nào nữa, lão Hoàng sẽ thật sự mất mặt.
Nhưng lúc trời vừa hửng sáng, một người đàn ông cao gầy, trên mặt còn có một vết sẹo, tay cầm hai con thỏ rừng, từ xa đi tới, đó chính là Nhậm Quân.
Hai người đứng canh nhìn thấy Nhậm Quân đi tới thì da đầu nhất thời tê dại, hét lớn, đám người lão Hoàng cũng quay đầu lại, ai cũng cảm thấy sởn gai ốc.
“Sao thế?” Nhậm Quân xách hai con thỏ ngạc nhiên nhìn đám người lão Hoàng.
“Chẳng phải anh đã chết rồi à?” Cẩn Du hơi trợn mắt há mồm nhìn Nhậm Quân, nhưng sau lưng Nhậm Quân là mặt trời, chiếc bóng đổ xuống đất, rõ ràng chính là người sống.
“Cô đang nói bậy bạ gì thế?” Nhậm Quân nghi ngờ hỏi.
"Tối qua tôi không ngủ được, nên ra ngoài tìm kiếm dã thú, không ngờ lại bắt được hai con thỏ sau khi chạy một quãng đường dài." Nhậm Quân cười híp mắt nói.
“Cậu là Nhậm Quân thật ư?” Lão Hoàng nghi ngờ hỏi.
“Tất nhiên rồi, lão Hoàng, ông có còn nhớ chuyện ở khách sạn Rose trước khi chúng ta xuất phát không?” Nhậm Quân nhắc nhở.
Vừa dứt lời, lão Hoàng càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, bởi vì chỉ có ông ta và Nhậm Quân mới biết được chuyện đó, còn mấy người khác thì không bao giờ biết.
Chẳng lẽ người trước mặt thật sự là Nhậm Quân, vậy lúc nãy bọn họ đã chôn ai?
Lúc nãy bọn họ đã kiểm tra, quả thật người chết là Nhậm Quân, hoàn toàn không có chuyện nhầm lẫn.
Nghĩ đến đây, lão Hoàng liền nháy mắt, Đường Huy đi đến chỗ vừa mới chôn Nhậm Quân, bỗng giậm mạnh xuống đất, nhất thời bụi bay mù mịt, hố sâu vừa mới chôn Nhậm Quân nhanh chóng hiện ra.
Nhưng điều khiến người khác cảm thấy khiếp sợ hơn đã xảy ra, trong hố sâu trống trơn, chẳng có thứ gì cả.
Đừng nói là thi thể, dù là một sợi tóc cũng không có.
Nhưng lúc nãy bọn họ đã tận mắt nhìn thấy hai người khiêng Nhậm Quân vào trong rồi lấp lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, người đã biến mất không còn bóng dáng.
Đúng lúc này, Lạc Tú cũng bước xuống xe, nhìn thấy Nhậm Quân thì khẽ cau mày.
Người chết vào đêm qua là thật, bởi vì hơi thở là của con người, nhưng bây giờ chắc chắn người đứng ở đây cũng là con người, hơi thở này không thể lẫn vào đâu được.
Ngay cả Lạc Tú cũng không thể phân biệt.
Nhưng khóe miệng của Lạc Tú lại khẽ cong lên, bọn họ còn chưa tiến vào núi mà mọi việc đã trở nên thú vị rồi.
“Cậu là Quân Tử thật ư?” Đường Huy lại nghi ngờ hỏi.
“Còn có thể là giả sao?” Nhậm Quân xách hai con thỏ trong tay, trong đó có một con, sau lưng có vết thương giống hệt như Nhậm Quân đã chết.
Đường Huy ngẫm nghĩ, ngày càng cảm thấy sởn gai ốc. Nếu người trước mặt thật sự là Nhậm Quân, vậy người mà bọn họ vừa mới chôn là ai?
Hơn nữa tại sao chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng?
“Khoan đã, chuyện này cần phải đưa ra quyết định.” Lão Hoàng đứng bên cạnh nói.
Ông ta tin rằng người trước mặt chính là Nhậm Quân, dù gì chuyện ở khách sạn Rose cũng đủ chứng minh rồi.
“Tôi đề nghị, tốt nhất là đừng cho anh ta đi theo chúng ta nữa.” Lạc Tú đứng bên cạnh nói.
Nhưng Nhậm Quân nghe xong thì cười khẩy ngay.
“Hừ, chẳng lẽ tôi lại thua kém người phụ nữ đi theo anh?” Nhậm Quân mỉa mai.
Hàm ý rất rõ ràng, đó chính là Lạc Tú đang dẫn theo một gánh nặng.
Nhưng Lạc Tú lại không bận tâm, ngược lại rất nghiêm túc đáp.
"Quả thật anh không thể so bì được."
Dù gì người đi theo anh cũng là Huyết Thi vương. Bàn về thực lực, e rằng lão Hoàng cũng còn thua kém, đương nhiên là anh ta không thể so bì được.
Hơn nữa mặc kệ Nhậm Quân trước mặt là thật hay giả, vì sự an toàn, anh ta không còn thích hợp để tiếp tục đi theo bọn họ nữa.
Dù sao thì một nửa khả năng, Nhậm Quân trước mặt là giả. Nếu để người như vậy trà trộn vào, rõ ràng đây là một chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng Lạc Tú vừa mới dứt lời, mọi người đều khẽ cau mày.
"Anh?"
“Tiểu Nhậm!” Lão Hoàng ngăn cản.
Nhậm Quân không thể so bì với cô gái bên cạnh Lạc Tú ư?
Tốt xấu gì Nhậm Quân cũng là tông sư Hoành Luyện đường đường chính chính, làm sao có thể thua kém cô gái kia?
Đây đúng là lời sỉ nhục đối với tông sư.
Lão Hoàng cau mày, ngày càng không thích Lạc Tú, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Cuối cùng, lão Hoàng vẫn lựa chọn dẫn Nhậm Quân ở trước mặt theo.
Dù gì ông ta cũng không muốn tin tưởng lời nói của Lạc Tú.
Lạc Tú bất đắc dĩ lắc đầu, anh thật sự muốn vứt bỏ đám người này, bởi vì trong mắt anh, đám người này mới thật sự là gánh nặng.
Nhưng dù gì anh cũng phải dựa vào lão Hoàng và Cẩn Du để dẫn đường, nên Lạc Tú chỉ có thể bất đắc dĩ.
Đám người đi về hướng khác, thực ra Côn Luân có tới mấy lối vào, mà Cẩn Du và lão Hoàng đã chọn lối vào ở phía bắc.
Sau khi đến lối vào, Lạc Tú khẽ cau mày, từ tốn nói.
“Nếu không thì chúng ta đổi sang lối vào khác đi.”
Lần này, cuối cùng Cẩn Du cũng không thể nhịn được nữa.