Trận chiến này gây náo loạn, khắp nơi ồn ào huyên náo, bởi dẫu sao thì cũng là Võ Thánh, nếu thật sự muốn ra tay đương nhiên sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ!
Có rất nhiều người đều đang mong đợi thời khắc Lạc Tú bị chê cười, suy cho cùng Lạc Tú vẫn còn quá trẻ, mới chỉ đầu hai mươi mà thôi, cho dù anh có chút bản lĩnh thật, nhưng sao có thể theo kịp tiết tấu của một quái vật già gần hai trăm tuổi chứ.
Mà ở một bên khác, lão Dương đã sắp xếp xong chuyện đi tới Côn Luân.
Đúng lúc này, một cô gái để tóc ngắn, mặc trang phục thể thao, điều khiển một chiếc xe địa hình, đằng sau còn có một chiếc xe địa hình nữa bám theo.
Cô gái tên là Cẩn Du, chiều cao khoảng mét bảy mấy, thoạt nhìn dáng người thon thả và cao gầy, tuy rằng để tóc ngắn, nhưng cũng khó có thể che lấp ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ của Cẩn Du.
Chỉ có điều, tuổi cô ta hơi lớn một chút, giờ đã gần ba mươi.
Bình thường người ta hay gọi cô ta bằng cái danh giáo sư Du, bởi vì cô ta tốt nghiệp chuyên ngành khảo cổ từ rất sớm, là một tiến sĩ.
Lúc này, Cẩn Du quay đầu, nhìn về phía ông già đang ngồi trên ghế lái phụ, ông già này là thông thần giả, một thế hệ tiên nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Bắc!
“Lão Hoàng, ông thử nói xem lần này lão Dương có ý gì vậy?" Cẩn Du mở miệng hỏi.
“Cái gì mà có ý gì chứ?" Hoàng Trung nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mắt không hề hé mở dù chỉ một chút, mà Cẩn Du cũng không ngại, rốt cuộc thân thế lão Hoàng đã lù lù ở đó, địa vị và năng lực đương nhiên xuất chúng hơn người.
Và điểm mấu chốt ở đây chính là, đoàn người đi tới Côn Luân lần trước, chỉ có mình lão Hoàng là thành công sống sót trở về.
“Lão Hoàng, ông đừng giỡn nữa, ý của tôi là, vì sao lần này lão Dương lại nhất quyết chọn một tên nhóc dẫn dắt đội?” Cẩn Du ở bên cạnh mở miệng nói tiếp.
Hành trình tới Côn Luân lần này, ngoài mặt thì trông có vẻ là gió êm sóng lặng, nhưng thực tế lại cực kỳ nguy hiểm, phải biết rằng, lần trước đã cử mấy chục cao thủ tới đó.
Nhưng kết quả, chỉ có mình lão Hoàng là toàn mạng trở về.
Cho nên, với tư cách là cố vấn của đội, cả kể là suy xét dựa trên an toàn của bản thân, Cẩn Du cho rằng người dẫn dắt đội phải là người có sức mạnh tối cao, hay nói cách khác chính là lão Hoàng.
Quan trọng nhất chính là, lão Hoàng là người duy nhất toàn mạng trở về từ nhóm người trước đó, ông ta đã từng có kinh nghiệm.
Kinh nghiệm từ một người có thể trở về từ chỗ chết, là một điều cực kỳ quý giá.
Để lão Hoàng dẫn dắt cả đội, đây mới là cách làm chuẩn xác nhất.
Nếu giao cho một thằng nhóc chẳng có chút hiểu biết gì dẫn dắt đội, chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ tính trên phương diện kinh nghiệm thôi thì e là không thể chỉ đạo được mọi người.
Chưa kể, chuyến đi này không phải là du lịch, mà là đi tới Côn Luân, nếu xảy ra một chút sai lầm nhỏ, như vậy cũng có thể khiến toàn đội mất mạng.
Cho nên Cẩn Du mới mở miệng hỏi như vậy.
“Hừ, lão Dương này là đang mượn việc xay lúa giết lừa đây mà, đáng lẽ ra lần này phải để sư phụ dẫn dắt đội mới đúng, khi không đi tìm một thằng nhóc tới dẫn dắt đội, mệt mỏi!” Một tên cao to, thân hình cỡ một mét tám mấy đi phía sau nói, tóc dài khoảng một tấc, thoạt nhìn trông có vẻ tháo vát hùng dũng, chỉ có điều anh ta hùng hổ ngồi ở nơi đó, trông có chút dọa người.
Anh ta tên Đường Huy, là học trò cưng của lão Hoàng.
Nghe nói cũng là một tiên nhân!
“Phía trên sắp xếp thế nào, thì nhóm chúng ta cứ tuân theo y như vậy.” Lão Hoàng lắc đầu, mở miệng nói.
Nhưng sâu bên trong nội tâm ông ta lại không nhịn được mà thầm cười khẩy một tiếng, không biết rốt cuộc lão Dương suy xét thế nào.
Cho rằng cử một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch tới là có thể kiểm soát được tình hình?
Hơn nữa, còn một chuyện mà những người khác chưa biết, đó là lão Dương đã lén lút vụng trộm đi tìm ông ta, nói với ông ta là người trẻ tuổi kia cũng là một cao thủ không tầm thường, kêu ông ta kính trọng người đó một chút.
Cao thủ?
Thế nào gọi là cao thủ?
Một người như ông ta mà đi cúi đầu kêu một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi là cao thủ?
Có thể cao được đến cỡ nào chứ?
Đúng là nực cười mà!
Vậy mà lại còn dặn dò ông ta, nói ông ta phải kính trọng đối phương?
Thật đúng là nực cười làm sao, ông ta đường đường là một thông thần giả, ở Đông Bắc ông ta chính là tiên nhân được vạn người kính nể đấy!
Ông ta cần phải kính trọng ai chứ?
Dựa theo những gì ông ta quan sát, thì lão Dương chỉ là không muốn ông ta có bất cứ tâm tư ngoài lề nào, nên mới phái một người tới giám sát ông ta mà thôi.
Nhưng làm vậy thì có tác dụng sao?
Đợi đến khi bọn họ thật sự đặt chân tới Côn Luân, rồi một chuyện ngoài ý muốn bất kỳ nào đó xảy ra, chỉ cần ông ta không ra tay cứu người, thì người trẻ tuổi kia e là sẽ mất mạng ngay lập tức.
Nhóm người này bình thường không quan tâm đến thế sự mấy, chỉ vùi đầu vào công việc, nên đương nhiên không biết Lạc Tú là ai, nếu nói theo cách khó nghe, thì bọn họ là kiểu người tự tách mình ra khỏi xã hội.
Vẫn sống trong thế giới cũ.
“Haiz, chỉ là tôi có chút lo lắng, một người trẻ tuổi cái gì cũng không hay chẳng biết, đến lúc đó lại đứng lên làm chỉ huy, sau đó những người theo sau như chúng ta phải làm theo thì xong rồi.” Cẩn Du thở dài.
Đối với sự sắp xếp lần nãy của lão Dương, cô ta thật sự có chút không phục, rốt cuộc thì tiên nhân như lão Hoàng thì lại không cần, đi tìm một người trẻ tuổi tới, cái này là thể loại gì vậy?
“Cẩn Du, cô yên tâm đi, nếu thật sự có nguy hiểm hay chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra, đến lúc đó sư phụ tôi ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.” Đường Huy ngồi một bên khoanh tay mở miệng nói.
“Mà xin phép nói thật, đoàn người chúng ta, không nói đến cô, bản thân là con gái, nhưng lại còn là giáo sư khảo cổ chuyên nghiệp, còn những người khác thì ai nấy cũng là cao thủ, kém nhất cũng tầm cỡ tông sư hoặc là cao thủ đã đạt đến trình độ siêu phàm.” Đường Huy mở miệng nói với vẻ ngạo nghễ.
“Cô nghĩ rằng, đám người chúng tôi sẽ chấp nhận nghe theo sự chỉ đạo của một tên nhóc sao?” Đường Huy mở miệng nói với vẻ khinh thường.
Cẩn Du vừa nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, sự thật chính xác là như vậy, nhóm người bọn họ đều là những cao thủ thực thụ, làm gì có chuyện sẽ nghe theo một tên nhóc?
Xem ra người trẻ tuổi kia, đã được định sẵn là sẽ trở thành trò hề suốt dọc đường đi rồi.
Cẩn Du thở dài một tiếng, rất nhanh sau đó, bọn họ đã di chuyển tới nơi hẹn trước.
Xe chạy thẳng tới trước mặt Lạc Tú rồi dừng lại.
Cẩn Du là người xuống xe đầu tiên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lạc Tú, bên cạnh anh còn có một cô gái nhìn thoáng qua trông cực kỳ nhu nhược.
Điều này khiến Cẩn Du bất giác nhíu mày.
Đây là thiếu gia nhà ai vậy?
Chẳng lẽ còn định dẫn theo cô gái đó cùng đi tới Côn Luân?
Thật sự coi chuyến đi tới Côn Luân này là chuyến du lịch sao?
Mặc dù cô ta cũng có con gái, nhưng dẫu sao cô ta cũng là một tiến sĩ, là một giáo sư khảo cổ chuyên nghiệp.
Mà cậu thanh niên này lại dẫn theo một cô gái chẳng có ích gì đi, đây là thể loại gì chứ?
Có điều, Cẩn Du cũng ngại để mất lòng, vẫn hào phóng vươn tay.
“Xin chào, Cẩn Du, lần này tôi là cố vấn hành động.”
Lạc Tú vươn tay, hơi mở miệng nói.
“Lạc Tú.”
Nhìn thái độ của Lạc Tú, Cẩn Du có chút không thoải mái.
“Anh Lạc, anh định dẫn bọn họ đi cùng hay sao vậy?” Cẩn Du vẫn muốn xác nhận lại.
“Đương nhiên.” Lạc Tú gật gật đầu.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, lão Hoàng từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi trong xe bỗng cười khẩy một tiếng, sau đó lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, không thèm mở miệng nói lời nào.
Mà Đường Huy cũng chẳng kém, trên mặt anh ta giờ phút này tràn ngập sự khinh thường, nội tâm cười khẩy không ngớt.
Dẫn theo cô gái đó đi cùng?
Đi để tìm chết sao?
Không còn nghi ngờ gì nữa, xem ra đây chính là công tử nhà nào đó rồi.
Vừa nhìn thấy như vậy, bọn họ đã khẳng định thằng nhóc này chính là gánh nặng, tuyệt đối sẽ không có khả năng sống sót trở về.
“Anh Lạc, tôi có chuyện này không biết có nên nói ra hay không.” Cẩn Du nhíu mày: “Mặc dù có thể anh sẽ không quá thích điều này, nhưng tôi cần phải nói ra.”