Anh thật sự là Võ Thánh sao?
Nội tâm Chu Long liên tục dấy lên từng cơn sóng lớn với gợn sóng ngập trời.
Sao có thể chứ?
Sao lại tồn tại người có thể đánh vỡ một chân lý bất biến từ thời xa xưa mãi mãi không thể thay đổi, không tu luyện trăm năm không thể thành Võ Thánh được chứ?
Nhưng mà ngay lúc này đây, ông ta có thể tự mình cảm nhận được thứ sức mạnh có thể dời non lấp biển trên người Lạc Tú kia, là sức mạnh từ cơ thể anh, chỉ là sức mạnh từ cơ thể!
Điều mà Chu Long không biết chính là, thực tế Lạc Tú chỉ tùy ý chọn một đòn tấn công rồi tung ra, tựa như chỉ là vẫy vẫy tay một cái, anh chẳng tiêu tốn bao nhiêu sức lực cả.
Nếu không thì, với sức mạnh tay không xé nát một con cự long của Lạc Tú, nếu muốn nghiêm túc đánh Chu Long, thì e là giờ ông ta đã thịt nát xương tan rồi.
Rốt cuộc thì, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ cũng giống như khoảng cách giữa trời với đất.
Chu Long sợ hãi thực sự.
Ôngta vốn là một cường giả với sức mạnh đỉnh cao, còn nắm giữ võ công cổ xưa trong tay, vậy mà giờ đến một quyền của Lạc Tú ông ta cũng không đỡ nổi, rất rõ ràng, sự thật chứng minh, Lạc Tú chính là Võ Thánh!
Lạc Tú đi lên trước, nhấc một chân đạp vào ngực Chu Long, sau đó cười khẩy một tiếng.
“Nếu cậu giết tôi, Võ Thánh nhà họ Chu nhất định sẽ tự mình ra tay giết cậu!”
“Còn nữa, Sở Tài Quyết Vũ Lực nhất định sẽ xử lý cậu!” Chu Long lớn tiếng uy hiếp.
“Ha ha, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm một chuyện, họ Lạc tôi đây chưa bao giờ chịu sự uy hiếp từ người khác!” Lạc Tú lắc đầu, nhìn Chu Long cười khẩy.
“Được, vậy cậu giết tôi thử xem?”
“Nếu cậu giết tôi, thì cậu sẽ trở thành địch của toàn bộ Võ Thánh trong nước này, bởi vì tôi chính là sứ giả của Võ Thánh, tôi đại biểu cho ý chí của Võ Thánh!” Chu Long vẫn tiếp tục buông lời uy hiếp.
“Trở thành địch của tất cả Võ Thánh trong nước?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
Nhưng ngay sau đó, Lạc Tú lại lắc đầu.
“Nếu trên đời này chỉ toàn kẻ địch thì tôi phải làm sao nhỉ?”
“Nếu thế giới này là kẻ thù của tôi, tôi sẽ lập tức tiêu diệt thế giới này!”
“Nếu trời đất này là kẻ thù của tôi, thì Lạc Vô Cực tôi sẽ lập tức tiêu diệt trời đất này!” Lạc Tú ngạo nghễ nói, căn bản chẳng có chút gì là sợ hãi.
Chu Long đang định mở miệng nói gì đó, Lạc Tú lại giơ chân giẫm mạnh một cái, tức khắc, cơ thể Chu Long nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ mặt cỏ màu xanh lá.
Sứ giả của Võ Thánh đã bị giết?
Chu Khải đã đứng ở một nơi cách xa chỗ họ một lúc, hơn nữa còn dùng điện thoại ghi lại tất thảy những gì xảy ra.
Sau đó ông ta quay đầu bỏ chạy!
Lê Cửu ngây người, hoảng sợ đứng nhìn Lạc Tú, tức khắc, trong lòng ông ta dấy lên cảm giác Lạc Tú sắp gặp đại họa.
Rốt cuộc thì, anh đã trở thành địch của Sở Tài Quyết Vũ Lực!
Ai dám nói không sợ hả?
Nơi đó chứa toàn đám quái vật già!
Đám người Thẩm Thiên Quân thì nhìn Lạc Tú với vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Bọn họ phải đợi đến lúc Lạc Tú xong đời, phải đợi đến khi Lạc Tú bị Sở Tài Quyết Vũ Lực xử lý!
Phải đợi đến khi Võ Thánh nhà họ Chu đánh anh từ một kẻ đang sống sờ sờ thành một cái xác chết!
Thẩm Nguyệt Lan với vẻ mặt lo lắng đã trở lại, bà nhìn Lạc Tú, Lạc Tú lại khẽ cười một tiếng, sau đó anh mở miệng nói.
“Mẹ, không sao đâu, bản lĩnh của con trai mẹ thế nào không phải mẹ không biết.”
Dù nói thì nói là vậy, nhưng ba Lạc và Thẩm Nguyệt Lan vẫn có chút lo lắng, chỉ có điều, chuyện cũng đã xảy ra rồi, bọn họ có lo lắng thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Đám người ban đầu vốn định nịnh bợ Lạc Tú, sau khi nhìn thấy Lạc Tú dám ra tay đánh chết Chu Long, họ lập tức rời đi trong tích tắc.
Dẫu sao thì, hành động này của Lạc Tú là chọc vào đại họa, ai mà dám thân cận với Lạc Tú nữa chứ.
“Hãy ghi nhớ toàn bộ tên của những người rời đi ngày hôm nay.” Lạc Tú hạ giọng ra lệnh cho đại sư Trương.
Danh sách ghi tên những người tới ở bên đó, Trương đại sư lập tức chạy đi làm việc của mình.
Đến cuối cùng, chỉ còn đám người Lâm Hóa Long và Lê Cửu là còn ở lại.
Và cũng không lâu sau đó, lão Dương mang quà tới.
“Cậu Lạc.” Thoạt nhìn lão Dương lớn tuổi hơn Lạc Tú rất nhiều, thậm chí là còn lớn hơn vài tuổi so với ba Lạc, và cả Thẩm Thiên Quân.
Nhưng giờ lại đang dùng cách gọi kính ngữ để nói chuyện.
Rất rõ ràng, lý do là vì thực lực và những gì Lạc Tú biểu hiện ngày hôm đó vượt xa suy đoán của mọi người.
Lần này, Lạc Tú không dùng ánh mắt lạnh nhạt đối diện nữa, dẫu sao thì người ta cũng tới để mừng thọ ba anh.
Đương nhiên, cũng không có chuyện lão Dương tới đây chỉ là vì tham gia tiệc mừng thọ, nên sau một lúc khách sáo, lão Dương mới đến một bên rồi mở miệng nói.
“Cậu Lạc, cậu có muốn đi Côn Luân một chuyến không?”
Côn Luân!
Nơi đó cực kỳ thần bí, được gọi với cái tên là vùng đất thần linh, tẩm cung của Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết cũng ở nơi đó.
Phàm là những nhân vật nổi tiếng thời kỳ cổ đại, nghe nói đều có liên quan gì đó tới Côn Luân.
Có thể thấy được mức độ thần bí của nơi đó đến đâu, thì cũng có nghĩa là nơi đó nguy hiểm đến nhường nào!
Có một nơi ở Côn Luân, chỉ cần con người hay động vật mà lỡ tiến vào đó, đều sẽ mất mạng không rõ nguyên do.
Có tin đồn rằng bên trong không khí ở đó chứa tia sét, nhưng cũng có lời đời cho rằng nơi đó là cánh cửa dẫn tới địa ngục.
Vì dù sao thì, người và động vật đi vào đó, đều đã chết cả.
Rất rõ ràng, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó.
Nhưng thật ra, Lạc Tú trước giờ vẫn luôn có hứng thú với Côn Luân, chỉ có điều, nội tâm anh vẫn có chút do dự, vì dẫu sao thì nơi đó cũng quá mức thần bí.
Hơn nữa, với thực lực hiện tại của anh, thật sự là khó có thể nói trước rằng anh sẽ toàn mạng rút lui.
Nhưng rõ ràng, lão Dương lại tung ra một thứ khiến Lạc Tú lay động, là một thứ chất lỏng mang về từ Côn Luân thần bí.
Kỳ thực, Lạc Tú trước giờ vẫn luôn khao khát món đồ kia, không phải vì bản thân anh, mà là vì ba mẹ của anh.
Dẫu sao thì giờ tuổi tác ba mẹ anh cũng đã cao rồi, chưa kể, linh khí trên trái đất ngày nay càng ngày càng loãng, muốn để ba mẹ mình cũng bước vào con đường tu hành, đương nhiên sẽ phải cần chút thủ đoạn đặc biệt.
Chính ra, Lạc Tú không nghĩ nhiều về hạt giống, bởi vì món đồ đó suy cho cùng cũng có tác dụng phụ và những hạn chế nhất định, nếu là Lạc Tú thì sẽ không thành vấn đề, bởi vì trong người anh có Thái Hoàng Kinh.
Có thể trực tiếp giải quyết hai phần nhược điểm này, nhưng ba mẹ anh thì chưa chắc được, dưới sự quan sát từ đôi mắt Tiên Tôn của anh thì là như vậy, nên đương nhiên anh hy vọng ba mẹ mình có thể nhận được món đồ tốt nhất có thể.
Cho nên Lạc Tú hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định đi tới đó một chuyến.
“Ha ha, tôi đây sẽ quay về sắp xếp ngay, lần này cậu Tú đây sẽ là người dẫn dắt cả đội.” Lão Dương mở miệng nói cười ha ha.
Bọn họ đúng thật là cần lấy thứ chất lỏng thần bí này về để nghiên cứu.
Về phần nói để Lạc Tú dẫn dắt cả đội, đó hoàn toàn là vì thực lực của Lạc Tú.
Sau cùng thì trận chiến ở khu Qủy Hồ Lhanag-tso, nhóm lão Dương hiểu rất rõ sự thật ẩn chứa bên trong.
Nếu có thể chém giết hai vị thông thần giả ở nước ngoài kia, thì thực lực của Lạc Tú đã không phải thứ để bàn cãi nữa rồi.
Mà ở một nơi khác, bên phía đảo Tần Hoàng đã nhận được một video.
Sau đó, một du thuyền đã nhổ neo xông thẳng ra phía biển.
Mà ở trên biển có một cái đình hóng gió, nếu thử nhìn kỹ vào trong, có thể thấy bên trong cái đình hóng gió đó không một bóng người.
Thay vào đó, ở vùng biển sâu bên dưới lại có một ông già đang ngồi khoanh chân nơi đó.
Nhưng lạ là, bốn phía xung quanh ông già đó không hề có nước biển, nước biển dường như đang tự động tránh xa ông ta trong phạm vi một mét.
Hoặc có thể nói là, ông già đó giống như đang khoanh chân ngồi trong một quả cầu hình pha lê.
Nhưng mà đó không phải là một quả cầu pha lê thực sự.
Mà là nội lực!
Ở dưới biển sâu, đối mặt với áp lực nước cực lớn, vậy mà vẫn có thể dùng nội lực cô lập nước biển, như vậy cũng đủ để tưởng tượng thực lực của ông già này tầm cỡ nào.
Đình hóng gió phiêu du trên mặt biển, du thuyền đi tới trước mặt đình hóng gió, sau đó có người nhảy từ trên du thuyền xuống, tiếp theo anh ta đạp lên mặt nước biển, đi về phía đình hóng gió.
Trên đình hóng gió có một cái chuông hình bát giác.
Đối mặt với gió to bão lớn trên biển, nhưng chiếc chuông bát giác kia lại không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến khi người kia thở hắt ra một hơi, sau đó dùng chút nội lực, cuối cùng cũng thành công lay động cái chuông bát giác đó. Tiếp theo, ông già đang khoanh chân ngồi dưới lòng biển sâu kia đột nhiên mở to hai mắt, tức khắc, mấy con cá xung quanh vội vã tìm đường chạy, như thể là chúng gặp phải một chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.