Điều này khiến Thẩm Thiên Quân hơi mất mặt.
Hôm nay nói sao cũng là sinh nhật của mình, Lê Cửu còn đến đây.
Vậy nói sao thì cũng phải cho mình chút thể diện mới đúng chứ?
Cho dù không cho mình mặt mũi, cũng phải nể mặt nhà họ Thẩm đã quen biết với người xếp vị trí số một trong Thiên Long Bảng rồi đúng không?
Mà sự xuất hiện của Lê Cửu đã khiến đám đông nhanh chóng dành ra một vòng tròn, dù sao Lê Cửu cũng đã từng là người xếp hạng đầu trong Thiên Long Bảng!
Chưa kể sau lưng còn có rất nhiều tông sư nữa.
Mà Lê Cửu thì nhìn Thẩm Thiên Quân một cái lạnh lùng.
Trong tay ông ta đúng là đang cầm quà, nhưng không phải là cho sinh nhật của Thẩm Thiên Quân.
Hôm nay, có một người khác cũng mừng sinh nhật.
"Ha ha, Thẩm Thiên Quân, ông không khỏi đánh giá bản thân quá cao rồi."
"Sinh nhật của ông, tôi đến làm gì?"
“Ông không xứng đâu!” Lê Cửu cười nhạo nói.
Ông không xứng đâu!
Câu này vừa dứt, toàn trường lại một lần nữa bàng hoàng, tất cả mọi người đều hoài nghi liệu lỗ tai mình có phải có vấn đề gì rồi hay không?
Bất kể Thẩm Thiên Quân tu dưỡng tốt đến đâu thì lần này cũng lập tức cảm thấy khuôn mặt mình bỏng rát.
Sau đó lửa giận dâng trào, ông ta đã quen được với người đứng số một trên Thiên Long Bảng, đương nhiên không cần phải sợ Lê Cửu.
“Vậy thì tôi không biết, các người đang làm gì trong nhà họ Thẩm của tôi?” Thẩm Thiên Quân có vài phần thẹn quá hóa giận.
"Đến làm gì? Ông quản được à?" Lê Cửu không cho Thẩm Thiên Quân chút mặt mũi nào.
“Nhưng tôi cũng có thể nói với ông rằng chính người đứng số một trên Thiên Long Bảng đã mời tôi đến!” Lê Cửu đột nhiên chế nhạo.
Câu này khiến người ta có hơi mông lung.
Sinh nhật Thẩm Thiên Quân, người đứng số một trong Thiên Long mời Lê Cửu đến làm gì?
“Nếu đã như vậy, ngài Lê xin cứ tự nhiên.” Thẩm Thiên Quân không muốn dây dưa quá nhiều.
Mà là tiếp tục chuyển ánh mắt về phía Lạc Tú.
Ông ta đang định cười khẩy một tiếng, chuẩn bị nói một câu với Lạc Tú, thì chuyện kế tiếp khiến những người có mặt hoàn toàn bị sốc trong phút chốc.
Chỉ nhìn thấy Lê Cửu đang đi về phía Lạc Tú, sau đó ôm quyền cúi đầu.
"Lê Cửu xin chào ngài Lạc Tú!"
Lạc Tú chắp tay sau lưng, thản nhiên gật đầu.
Mà mấy chục tông sư phía sau cũng đều ôm quyền cúi đầu.
"Chúng tôi xin chào ngài Lạc!"
Cảnh này không khiến đám người Thẩm Thiên Quân, mà ngay cả Thẩm Nguyệt Lan cũng ngạc nhiên.
Đó là người từng đứng đầu trong Thiên Long Bảng, còn có hơn mười vị tông sư, giờ phút này vậy mà lại đang ôm quyền cúi đầu với Lạc Tú, thái độ vô cùng cung kính.
Thẩm Thiên Quân đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Thẩm Thiên Quân, không phải ông đã nói ngài Lạc chỉ là một tông sư thì sao có thể đấu với nhà họ Thẩm ông ư?” Lê Cửu rõ ràng đã nghe được những lời vừa rồi, giờ phút này bỗng nhiên buông lời châm chọc.
"Vậy thì tôi nghĩ, nhà họ Thẩm của ông, nên làm quen với ngài Lạc lại một lần nữa."
"Người đứng trước mặt ông, người mà ông nói không xứng để khiêu chiến với nhà họ Thẩm của ông, chính là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng!"
"Lạc!"
"Vô!"
"Cực!"
Ba chữ này vừa dứt, giống như một tiếng sét, khiến mọi người toàn trường trong phút chốc như bị sét đánh.
Đặc biệt là Thẩm Thiên Quân, trong đầu như có sấm sét nổ tung, hai mắt đen kịt, suýt nữa ngã nhào.
Lạc Tú là Lạc Vô Cực?
Không ai nghi ngờ lời nói của Lê Cửu, dù sao ông ta cũng từng là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, sao lại có thể đùa giỡn như vậy?
Thẩm Ngọc Thành, Trương Thúy Bình, bao gồm cả đám người Thẩm Tuấn Trạch lúc này đều vô cùng hoảng sợ, không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Lý Giai Di tức khắc cũng há miệng thật lớn.
Lạc Tú là Lạc Vô Cực?
Ngay cả Thẩm Ngọc Lan cũng nhìn Lạc Tú với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Con trai của bà rốt cuộc có lai lịch gì?
Lần này, đừng nói là đời thứ ba của nhà họ Thẩm, dù là đời thứ hai của nhà họ Thẩm, hay thậm chí là toàn bộ nhà họ Thẩm, đều không thể so sánh với người ta.
Bởi vì ba chữ Lạc Vô Cực đã đại diện cho tất cả rồi!
Thẩm Thiên Quân hòa hoãn một lúc lâu mới nhìn về phía Lạc Tú với vẻ mặt không thể lý giải nổi.
“Ha ha, không phải ông muốn bái tôi làm sư phụ của ông sao?” Lạc Tú chế nhạo.
“Được rồi, quỳ xuống đi, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận ông!” Lời nói của Lạc Tú giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân đã từng nói, và thậm chí toàn bộ Yên Kinh đều biết rằng ông ta muốn bái Lạc Vô Cực làm sư.
Nhưng, bây giờ, với mối quan hệ này giữa ông ta và Lạc Tú, ông ta có thể bái ư?
Ông ta quỳ xuống được sao?
Vừa mới xảy ra chuyện này, cho dù hôm nay có như thế nào, sau này ông ta nhất định sẽ trở thành đối tượng cười nhạo của cả Yên Kinh!
Thẩm Thiên Quân vậy mà lại muốn bái cháu ngoại của mình làm sư?
Đây là chuyện hoang đường đến cỡ nào cơ chứ?
Hơn nữa cháu ngoại mà ông ta luôn không chịu thừa nhận lại là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng.
Nhà họ Thẩm ngu ngốc đến mức nào mới làm ra chuyện như vậy?
Người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, có gia tộc nào mà không tranh giành cái phúc này?
Nhưng nhà họ Thẩm thì sao?
Từ khi người ta đến Yên Kinh, không những không chào đón mà còn đi đối đầu khắp nơi.
Đây quả là ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.
Sắc mặt của đám người Thẩm Ngọc Thành gần như đỏ bừng, khó coi vô cùng.
Một sự hối tiếc sâu sắc ập đến chỉ trong khoảnh khắc.
Lạc Tú là Lạc Vô Cực, người đứng đầu trong Thiên Long Bảng!
Thẩm Thiên Quân không còn kìm nén được sự tiếc nuối đó nữa.
Điều này vốn có thể đưa nhà họ Thẩm của họ lên đỉnh vinh quang.
Thậm chí có thể trở thành những thế gia cổ võ danh tiếng kia, sừng sững mấy trăm năm không ngã.
Nhưng bây giờ thì sao?
Không có gì ngạc nhiên khi ngày đó Lạc Tú có thể coi thường nhà họ Thẩm một cách trịch thượng.
Không có gì lạ khi Lạc Tú có thể tuyên bố tất cả những người có mặt ở đây đều là đồ bỏ đi.
Bởi vì người ta xác thực có thực lực này!
Lý Giai Di cũng sinh ra hối hận sâu sắc.
Nếu cô ta sớm biết Lạc Tú là Lạc Vô Cực, làm sao cô ta có thể thích Thẩm Tuấn Trạch cho được?
So với người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, Thẩm Tuấn Trạch có là cái thá gì?
Thậm chí toàn bộ nhà họ Thẩm có là gì?
Chẳng trách trước đây Lạc Tú không để nhà họ Thẩm vào mắt, hóa ra là vì vậy.
Nếu đúng như vậy, tại sao Lạc Tú lại chưa từng càn rỡ và kiêu ngạo?
Mà ngược lại luôn nhún nhường khiêm tốn.
Nghĩ đến những lời mình nói với Lạc Tú, những lời cảnh cáo Lạc Tú, Lý Giai Di hối hận đến xanh ruột.
Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi nhìn Lạc Tú, dù sao thì anh cũng là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng!
Chỉ có Thẩm Nguyệt Lan lúc này mới có cảm giác hãnh diện.
"Trương Thúy Bình, chị nói đúng, mẹ quý nhờ con. Bây giờ các người nói cho tôi biết, con trai của các người so sánh với con trai của tôi..."
“Là cái thá gì?” Thẩm Nguyệt Lan châm chọc, nhất thời khiến mặt của mấy người phụ nữ nóng bừng bừng.
Đó là độ cao mà cả đời người được mệnh danh là con trai nhân tài của họ không bao giờ đạt được.
Thẩm Thiên Quân cảm thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng, ông ta biết, mình đã hành xử tuyệt tình như thế nào.
Loại quan hệ này khẳng định không thể sửa chữa nữa rồi, thà rằng để nhà họ Thẩm bị chèn ép đến suy sụp, không bằng triệt để đánh cược.
Có lẽ vẫn có cơ hội thử một chút, dù sao nhà họ Thẩm vẫn còn át chủ bài!
"Cho dù cậu là người đứng đầu Thiên Long Bảng thì sao?"
“Cậu cần biết bây giờ là xã hội gì?"
“Không phải dựa vào vũ lực, mà là dựa vào tiền và tài để nói chuyện!” Thẩm Thiên Quân đột nhiên chế nhạo.